Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Sau khi nàng rời khỏi sân huấn luyện dưới lòng đất, Khinh Yên liền tiến tới thông báo cho nàng biết, nói rằng Vinh lão bên Y Các dẫn một người bệnh đến tìm nàng để chữa! Trong lúc nói lời này, dung mạo thanh tú của tiểu nha đầu Khinh Yên tràn đầy sự kích động, giống như mình mới là người được Vinh lão gọi hai tiếng ‘thần y’ vậy.
“Tiểu thư, bây giờ người thật sự rất lợi hại, ngay cả người của Y Các cũng tới tìm người chữa bệnh, nô tỳ tự hào quá!”
Vân Lạc Phong cười như không cười, nhìn tiểu nha đầu đỏ bừng cả mặt, nàng hỏi ngược lại: “Ngươi tự hào cái gì?”
“Đương nhiên tự hào vì nô tỳ là tiểu nha hoàn của thần y. Tiểu thư, bây giờ người cũng coi như là hết khổ chuyển sướng rồi, may mà Thái tử điện hạ vứt bỏ người, nói cách khác, với thân phận của hắn, chưa chắc đã xứng với tiểu thư đâu.”
Khinh Yên nói với vẻ căm giận, chỉ cần nghĩ tới những gì mà Cao Lăng từng làm với Vân Lạc Phong, nàng ta lập tức hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Khinh Yên.” Vân Lạc Phong ngừng lại, đột nhiên hỏi một câu: “Nếu có một cơ hội để ngươi trở thành Cường Giả, ngươi có nguyện ý tiếp nhận không?”
Nếu nói ra thì cả Vân gia này, ngoại trừ gia gia và Nhị thúc, người nàng tin tưởng nhất không ai khác ngoài tiểu nha đầu này.
Trước kia ở trong Vân gia, cũng chỉ có tiểu nha đầu này mới thật lòng thật dạ với nàng!
Khinh Yên bối rối nhìn Vân Lạc Phong: “Trở thành Cường Giả? Vì sao nô tỳ phải trở thành Cường Giả? Nô tỳ chỉ cần hầu hạ tiểu thư là đủ rồi, huống hồ, bây giờ tiểu thư là thần y, đi theo người còn đáng tin cậy hơn việc trở thành Cường Giả, ít nhất nô tỳ không phải lo mình sinh bệnh.”
“Khinh Yên, nếu như trở thành Cường Giả, ngươi có thể vì ta mà làm nhiều việc hơn nữa đấy chứ?” Ánh mắt Vân Lạc Phong dừng lại trên dung mạo thanh tú của Khinh Yên, nàng lại hỏi thêm một câu.
Khinh Yên chớp chớp mắt: “Nếu như nô tỳ có thể làm việc giúp tiểu thư, nô tỳ nhất định sẽ nguyện ý trở thành một Cường Giả. Tiểu thư, hôm nay người rất lạ, sao người lại hỏi vấn đề này ạ?”
Vân Lạc Phong bật cười, lắc lắc mái đầu, nàng không trả lời câu hỏi
của Khinh Yên, chỉ nhướng mày và nói: “Đi nào, trước tiên ta sẽ đi chữa bệnh cho người khác, sau đó ngươi sẽ hiểu rõ những gì mà ta vừa nói với ngươi.”
Trong đại sảnh, Vân Lạc thong thả uống một hớp nước trà, ánh mắt ông thường xuyên ngó ra ngoài cửa, trong mắt dần dần xuất hiện vẻ nôn nóng.
“Vinh lão, Ninh lão, xin hai vị đợi thêm một lát, nha đầu thối nhà ta đi đường tương đối chậm, hẳn là bây giờ còn đang trên đường tới đây.”
Nếu người đến là người của hoàng tộc, Vân Lạc sẽ không nóng vội như thế, nhưng lần này người đến tìm Vân Lạc Phong chính là Vinh lão bên Y Các! Mà ngoại trừ Vinh lão còn có một lão già khác không phải người thường, nếu không, Vinh lão sẽ không gọi ông ta là Ninh lão.
Ngay cả thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Ninh lão, ông cũng không thể nhìn thấu thực lực! Có thể thấy thiếu nữ này được trời phú mạnh đến mức nào! Ít nhất không hề thua kém Vân Thanh Nhã mười năm trước!
Người khiến ông càng thêm kiêng kỵ chính là nam nam tử trung niên trước sau vẫn lặng im không nói! Với sự trải đời của mình trong mấy năm qua, ông hoàn toàn có thể thấy nam tử trung niên kia có địa vị trên cả Vinh lão!
“Ha ha.” Ninh lão cười nhẹ hai tiếng, khẽ nhấp một hớp nước trà và nói: “Vân tướng quân, một chút thời gian ấy, chúng ta vẫn chờ được, ông không cần quá sốt ruột.”
Ninh lão chỉ còn thiếu điều chưa nói ‘Hoàng đế chưa vội Thái giám đã sốt ruột’ mà thôi!
Sắc mặt lão gia tử có hơi xấu hổ, ông ho khan hai tiếng, dùng vẻ mặt phẫn nộ để che giấu sự xấu hổ.
“Nha đầu thối này luôn ung dung đến chậm, đợi nó tới, ta phải hết sức dạy dỗ nó một chút mới được!”
Đương nhiên, nói thì nói vậy, nếu bảo ông dạy dỗ Vân Lạc Phong thật, ông lại không nỡ.