Edit: Sahara
"A?" Long Nguyên nhướng nhướng mày: "Nha đầu đó là người mà không để Lam Tường Quốc của nàng vào mắt đó sao?"
Theo lý mà nói, lấy thân phận địa vị của Long Nguyên thì không cần phải để Lam Tường Quốc trong lòng.
Thế nhưng, công chúa Lam Tường Quốc lại là nữ nhân mà hắn ta sủng ái nhất trong hậu cung, cho nên tất nhiên là muốn làm chủ một chút cho Lam Tường Quốc.
"Ái phi!" Long Nguyên nhéo nhéo khuôn mặt trơn mềm của Lăng Quý Phi, hỏi: "Nàng muốn trẫm làm thế nào để giúp nàng trút giận đây?"
Khuôn mặt của Lăng Quý Phi đỏ lên: "Bệ hạ, trước đó người không có nói là trong lúc tỷ thí không được động thủ, cho nên, trong lúc rút thăm, thiếp đã động tay động chân một chút, sắp xếp đối thủ cho Vân Lạc Phong là người của Lam Tường Quốc chúng ta, hơn nữa còn căn dặn người của Lam Tường Quốc trong lúc tỷ thí quấy nhiễu Vân Lạc Phong!"
"Ha ha.." Long Nguyên cười to hai tiếng, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy eo Lăng Quý Phi: "Ái phi thích làm như thế nào thì cứ làm thế ấy, trẫm sẽ chiều theo nàng."
Long Nguyên này đối với Lăng Quý Phi cũng xem như là có một chút chân tình, từ sau khi có Lăng Quý Phi thì hắn ta không hề lâm hạnh những phi tử khác, cho nên hiện tại mới dung túng cho hành vi của Lăng Quý Phi như thế.
"Tạ bệ hạ!"
Trong lòng Lăng Quý Phi rất vui vẻ, bên môi cũng treo lên nụ cười thật tươi.
Tuy nhiên, lúc Lăng Quý Phi nhìn về phía Vân Lạc Phong thì đáy mắt liền dấy lên một tia âm hiểm, ý cười bên môi lại càng sâu.
Vân Lạc Phong, ngày đó ngươi làm người của Lam Tường Quốc ta mất hết mặt mũi, hôm nay, ta sẽ hoàn trả lại cho ngươi gấp ngàn lần.
_____
Vân Lạc Phong cũng đã nhận ra được ánh mắt ngoan độc nhìn về phía mình từ trong đám người bên trên, cô khẽ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi con ngươi tràn đầy tức giận của Lăng Quý Phi.
Đôi con ngươi kia ngoại trừ lửa giận, còn hàm chứa một chút sự đắc ý, chẳng còn chút dịu dàng linh động nào của trước đó.
Đúng lúc này, giọng nói the thé của thái giám đã kéo lại suy nghĩ của Vân Lạc Phong trở về.
"Tổ thi đấu tiếp theo, Thiên Tề, Chung Linh Nhi!"
Chung Linh Nhi thấy nao nao, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, rồi mới chậm rãi bước lên đài tỷ thí.
Trên đài, hai thái giám đã sắp xếp xong dược liệu thi đấu, từng cây từng cây bày ra ngay ngắn trên bàn.
"Gì, đó không phải là thị nữ ở bên cạnh của Vân Lạc Phong hay sao?"
"Thiên Tề này ta có quen, hắn ta là người của Phong Nguyệt Quốc, còn bái được một vị y sư vô cùng cường đại của Phong Nguyệt Quốc làm thầy, Chung
Linh Nhi kia chỉ là một thị nữ mà thôi, chắc chắn là không có bản lĩnh gì đâu!"
"Đúng vậy, nếu y thuật của Chung Linh Nhi này thật sự cao minh, thì sao có thể cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong mà làm một thị nữ nhỏ nhoi được? Cho nên, theo như ta thấy thì trận đấu này Thiên Tề thắng chắc rồi!"
Mọi người không có một ai xem trọng Chung Linh Nhi cả, trong mắt bọn họ, nếu như y thuật của Chung Linh Nhi thật sự cao minh, thì không thể nào thân phận của cô lại chỉ là một thị nữ.
Có lẽ, ngay cả tên của những dược liệu kia cô ta cũng không biết....
Đối với những âm thanh trào phúng kia, Chung Linh Nhi lại làm như không có nghe thấy, cô cầm lấy bút lông, bắt đầu ghi lại tên cùng công dụng của những dược liệu bày trên mặt bàn.
Nhìn thấy cử chỉ này của Chung Linh Nhi, quần chúng vây xem ở bên dưới lại lần nữa ngẩn ra.
"Cô ta thật sự là có thể viết ra công dụng của những dược liệu kia sao?"
"Không không không, ta cảm thấy chẳng qua là cô ta chết mà còn trọng sỉ diện, tùy tiện viết loạn mà thôi, sau đó thì để Thiên Tề nộp bài thi trước, như vậy cô ta không cần nộp bài thi cũng bị phán thua, cũng sẽ không có ai phát hiện ra cô ta viết bậy viết bạ...."
Thời gian từng giây từng giây một trôi qua, thần thái Chung Linh Nhi trước sau vẫn bình tĩnh như thường, múa bút như bay, cực kỳ thành thạo.
So sánh với nhau, hiện tại trên trán Thiên Tề lại đang chảy đầy mồ hôi lạnh không ngừng, mỗi một cây dược liệu mà hắn viết xuống, đều trầm tư hơn nửa ngày, rồi sau đó mới có thể đem tên và công dụng của dược liệu viết ra giấy....
"Các người có nhìn thấy không? Bút trong tay Chung Linh Nhi hình như chưa từng dừng lại, nói cách khác, cô ta không cần suy nghĩ gì thì đã hạ bút rồi. Chuyện này không bình thường một chút nào. Cô ta chẳng phải là y sư thành danh đã lâu, sao có thể không cần nghĩ mà đã viết được công dụng của các dược liệu kia cơ chứ?"
Thấy vậy, thái độ châm chọc của mọi người ở đây càng lộ rõ, trong lòng bọn họ lại càng thêm chắc chắn Chung Linh Nhi chỉ là viết ẩu tả cho có mà thôi.