Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 990: Hạng nhất (2)


trước sau

Edit: Sahara

Vân Lạc Phong.... Còn chưa ra khỏi Dược Tháp?

Liễu Thần Dật quay phắt đầu lại, nhìn cánh cửa Dược Tháp đang đóng chặt, gương mặt ngay tức khắc liền tái nhợt đến không còn một giọt máu.

Đôi con ngươi ôn nhuận cũng tràn đầy sự kinh hãi không thôi!

Lăng Quý Phi dứt khoát không để ý tới Liễu Thần Dật nữa, hừ lạnh một tiếng, rồi đem tầm mắt chuyển dời về phía Dược Tháp, đáy mắt là một mảnh âm trầm.

Nữ nhân Vân Lạc Phong này, tuyệt đối không thể lưu lại!

Trong khắp chư quốc trên phiếm đại lục này, có thể đi đến được tầng thứ bảy của Dược Tháp cũng chỉ có một số ít người mà thôi, một khi thông qua được tầng thứ bảy, thì khoảng cách thông qua được tầng thứ tám cũng không còn xa nữa.

Quy tắc của trận tỷ thí lần này chính là, ai là người đầu tiên lên được tầng tám, hơn nữa còn hoàn thành được nhiệm vụ ở tầng tám thì sẽ nhận được một miếng ngọc bài của Thiên Hồi Đế Quốc! Lấy được ngọc bài này thì có thể chứng minh được rằng, ngươi đã hoàn toàn thông qua tất cả tám tầng của Dược Tháp.

Bởi vì, Dược Tháp có hạn chế thời gian qua ải, trong nửa canh giờ phải hoàn thành nhiệm vụ của một tầng, nhưng lại không có cách nào thông báo cho bên ngoài biết người nào đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên! Tỷ như, trong lúc đào thải những người đã thất bại ở tầng năm ra bên ngoài, thì nói không chừng đã có thiên tài nào đó tiến lên được tới tầng bảy rồi!

Vì vậy mà Thiên Hồi Đế Quốc mới phải dùng miếng ngọc bài kia để làm vật chứng. Ai lấy được ngọc bài, người đó chính là quán quân!

Thời gian lặng lẽ trôi đi!

Mặt trời dần dần ngã về tây!

Dưới sự chờ đợi của mọi người, đại môn của Dược Tháp từ từ mở ra....

Ánh mặt trời mờ nhạt khuynh sái chiếu xuống, dừng lại trên người của thiếu nữ đang đứng trước đại môn của Dược Tháp.

Chỉ thấy người thiếu nữ này toàn thân bạch y trắng hơn cả tuyết, diện mạo xinh đẹp như họa, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong tà khí, dù là tám chữ tuyệt mỹ vô song, khuynh quốc khuynh thành thì cũng không hề nói quá một chút nào.

Liễu Thần Dật phút chốc quên cả việc thất bại trong tỷ thí, cứ ngây ngốc mà ngắm nhìn thiếu nữ phong hoa tuyệt đại kia, đôi con ngươi ôn nhuận như ngọc tràn đầy cảm giác kinh diễm.

Hơn hai mươi năm qua, bên cạnh hắn có vô số nữ tử, nhưng lại chưa có một người nào xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách, khiến hắn như muốn hồn phi phách lạc thế này.

"Vân cô nương, cô ra rồi?" Thanh Mộc cười hai tiếng: "Không sao cả, cô có thể lên được đến tầng thứ bảy thì đã xem như là không tệ rồi! Huống chi, trận pháp mà cô gặp phải là
một trận pháp khó, cô chỉ cần đi đến được tầng thứ tư thì đã siêu việt hơn những người đi đến tầng thứ tám của trận pháp bình thường rồi!"

Lời nói của Thanh Mộc làm cho Vân Lạc Phong nhíu mày, trong đôi mắt đen lay láy bỗng xẹt qua một tia sáng khác thường.

Đúng vào lúc này, từ phía trên bỗng đột ngột truyền tới giọng nói lạnh lùng của Long Nguyên: "Thất bại chính là thất bại! Vân Lạc Phong ở tầng thứ bảy bị đào thải, thì đã chứng minh cô ta không phải là quán quân của hạng mục tỷ thí y thuật trong đại hội tranh tài lần này!"

"Nhưng mà khảo hạch dành cho Vân Lạc Phong lại khó khăn hơn so với những người khác gấp mấy lần!" Thanh Mộc còn muốn cố gắng vì Vân Lạc Phong mà cãi lý.

Trong mắt ông, Vân Lạc Phong vô cùng xứng đáng nhận lấy vị trí quán quân.

Ai ngờ, đối với lời nói của Thanh Mộc, Long Nguyên chỉ tỏ vẻ khinh thường nhìn đến.

"Trẫm mặc kệ Vân Lạc Phong gặp phải là khảo hạch thế nào. Trẫm chỉ biết, nếu như Vân Lạc Phong không phải là người đầu tiên thông qua được tầng tám, vậy thì cô ta chính là một kẻ thất bại trong trận tỷ thí này!" Long Nguyên khẽ hất cằm, từ trên cao mà nhìn xuống Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, đối với phán quyết của trẫm, ngươi có ý kiến gì hay không?"

Vân Lạc Phong dường như chẳng có chút nào để ý đến Long Nguyên, cô quay đầu lại nhìn Thanh Mộc, nói: "Vừa rồi ta ở trong Dược Tháp nhặt được một thứ, lại không biết nó là cài gì nên mang theo ra đây, xin mời Thanh Mộc đại sư giám định!"

Dứt lời, Vân Lạc Phong liền đưa tay vào trong vạt áo trước ngực, lấy ra một miếng ngọc bài rồi đưa đến trước mặt Thanh Mộc.

Ngay khi Long Nguyên nhìn thấy miếng ngọc bài trong tay Vân Lạc Phong, thì sự lạnh lùng vô cảm trên mặt hắn ta ngay lập tức biến mất không tung tích, giọng nói lại run rẩy không thôi: "Miếng ngọc bài đó... Ngươi... Ngươi lấy được ở chỗ nào hả?"

"Ta chẳng phải đã nói rất rõ ràng rồi hay sao? Ta nhặt được trong Dược Tháp!" Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Long Nguyên, không nóng không lạnh mà nói: "Cũng là do nó truyền tống ta ra khỏi Dược Tháp!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện