Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 996: Liễu Thần Dật hối hận và tuyệt vọng (5)


trước sau

Edit: Sahara

Cát Dương nhàn nhạt cười, nói: "Ta là trọng tài của hạng mục tỷ thí y thuật năm nay, hiện tại tỷ thí y thuật đã kết thúc, ta đến đương nhiên là để phát phần thưởng!"

"A, thì ra là thế!"

Khâu Hoa Phi vỗ vỗ trái tim vừa bị dọa cho kinh hoàng không thôi, bắt đầu mỉm cười lôi kéo quan hệ.

"Cát Dương đại sư, lần tỷ thí này, quán quân là ai thế? Là vị thiên tài nào của tam đại đế quốc vậy?"

Cát Dương cho Khâu Hoa Phi một cái nhìn đầy cổ quái: "Ta đã nói là ta đến đây để phát thưởng, ngươi lại còn hỏi ta quán quân là ai?"

Khâu Hoa Phi bất giác sửng sốt, xong lại mờ mịt như hòa thượng trọc đầu sờ không thấy tóc, khó hiểu hỏi: "Cát Dương đại nhân, có phải ngài đã đi nhằm chỗ rồi hay không? Chỗ này là sân viện của Thiên Vân Quốc, người của hai đại đế quốc kia không ở nơi này!"

"Lão hủ không có đi nhầm chỗ!" sắc mặt của Cát Dương trầm xuống, trên mặt đã dần dần lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Quán quân cuộc tỷ thí lần này là Vân Lạc Phong của Thiên Vân Quốc!"

Ầm!!

Như sét đánh giữa trời quang, còn là nhắm ngay đỉnh đầu Khâu Hoa Phi mà đánh, làm cho khuôn mặt đang tươi cười của hắn ta hóa đá ngay lập tức.

Quán quân của tỷ thí lần này?

Vân Lạc Phong?

Không thể nào! Thiên Vân Quốc luôn luôn xếp hạng chót nhất, làm sao có thể giành được quán quân trong hạng mục tỷ thí y thuật được chứ?

"Cát Dương đại sư, ngài... Ngài có phải đã có gì nhầm lẫn hay không? Thiên Vân Quốc không thể nào giành quán quân được! Chỉ có thiên tài trong tam đại đế quốc mới có bản lĩnh bậc này!" Khâu Hoa Phi gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau lưng cũng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, còn không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Hắn thật sự không cách nào đem người chiếm được vị trí quán quân liên hệ lại với Vân Lạc Phong được.

Cát Dương lạnh lùng quét mắt nhìn Khâu Hoa Phi: "Chuyện này có nhầm lẫn hay không sợ là Liễu Thần Dật của Lam Tường Quốc các ngươi biết rõ hơn ai hết! Hắn cùng Vân cô nương đánh cá, thua rồi nên tự chặt một tay! Trước khi ngươi tiếp tục chất vấn lão hủ thì nên trở về hỏi hắn cho rõ ràng đi!"

Thân mình Khâu Hoa Phi chợt lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã trên mặt đất.

Liễu Thần Dật bị thương, không phải tại vì Vân Lạc Phong thua rồi thẹn quá hóa giận mà đánh hắn à? Là do hắn thua trong trận cá cược với Vân Lạc Phong nên tự mình chuốc lấy sao?

Tức thì, Khâu Hoa Phi liền nổi cơn điên lên mà quay sang đám thị vệ Lam Tường Quốc của mình, tức giận quát: "Đám người các ngươi có biết chuyện
này hay không? Tại sao không có một kẻ nào nói cho bổn hoàng tử biết hả?"

Nhớ lại những việc mình vừa làm nãy giờ, Khâu Hoa Phi thật sự hận đến mức không thể tìm một cái lỗ dưới đất mà chui xuống cho rồi, như vậy còn tốt hơn là mất hết mặt mũi ở chỗ này.

Mấy tên thị vệ kia quả thật có khổ mà không thể nói nên lời, vừa rồi bọn họ đã muốn nhắc nhở điện hạ nhà mình, nhưng lại bị điện hạ cắt ngang, sau đó lại sợ chọc giận đến điện hạ cho nên mới không dám nói thêm lời nào nữa.

Ai ngờ bây giờ vẫn bị điện hạ đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ.

"Trở về ta mới tính sổ với các ngươi!" Khâu Hoa Phi hung hăng cảnh cáo đám thị vệ, sau đó lại nhìn về phía Vân Lạc Phong, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng ngươi đoạt được quán quân trong tỷ thí y thuật thì Thiên Vân Quốc các ngươi liền có thể trở mình! Nếu hai hạng mục tiếp theo mà Thiên Vân Quốc các ngươi thua thì các ngươi vẫn sẽ lót đế như cũ mà thôi! Chúng ta đi!"

Khâu Hoa Phi dùng sức phất mạnh vạt áo, dẫn theo một đám thị vệ nhanh chóng rời đi tựa như là chó nhà có tang vậy.

Chẳng còn chút gì của vẻ kiêu căng ngạo mạn, hay là xung phong liều chết như lúc vừa đến.

____

Sau khi Khâu Hoa Phi trở về tiểu viện dành cho Lam Tường Quốc, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi tìm Liễu Thần Dật tính sổ. Nếu không phải tại Liễu Thần Dật, hắn làm sao lại bị mất hết thể diện trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ?

Đáng thương cho Liễu Thần Dật, vốn dĩ đã bị mất đi một cánh tay rồi, vậy mà bây giờ còn phải hứng chịu lửa giận cùng sự phát tiết của Khâu Hoa Phi.

Mà cũng tại thời khắc này, Liễu Thần Dật mới chân chính biết được cái gì là hối hận.

Nhưng nhiều hơn, chính là cảm giác tuyệt vọng.

____

Ngược lại với Liễu Thần Dật, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Vân Lạc Phong chậm rãi đi về phòng, khi đóng cửa phòng lại thì cô cũng treo lên cái bản không tiếp người đến bái phỏng, lý do là phải nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho trận tỷ thí ngày mai...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện