Tịnh Thư tức nghẹn đến nỗi không nói thành lời, nhưng lại càng không thể làm gì được Bạch Dạ.
Cô liếc sang phía Cảnh thiếu thấy hắn không phản ứng, liền cố gắng nuốt trôi cơn giận, lắc đầu ngồi xuống "Không có gì!"
Tiểu Bạch thắc mắc [Cô ta làm sao vậy?]
Bạch Dạ dùng thanh âm truyền lại "Còn sao nữa? Sự tự tin bị đánh hỏng, đương nhiên tức giận."
Phát La, thiếu niên ngồi gần Cảnh thiếu thấy hắn đang đăm chiêu suy nghĩ, liền hỏi "Cảnh thiếu, ngài đang nghĩ gì sao?"
"Tên đó không đơn giản đâu!"
Phát La nhăn mày "Tên nhóc đó ư?"
Cảnh thiếu nói "Ta ở cứ tổng cảm thấy, tên này có chút quen mắt, nhưng không làm sao nhớ ra nổi."
Câu này hoàn toàn khiến Phát La ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy Cảnh thiếu coi trọng một người đến như vậy.
Bên đằng cánh trái, một thiếu niên tên Bảo Lăng cũng chen chân vào nói "Cảnh thiếu nhắc mới để ý, hình như ta cũng đã từng gặp hắn rồi." mãi một lúc sau, Bảo Lăng mới tá hỏa lên "Nhớ ra rồi! Đại gia mau quên! Tên này chính là người đã đánh bại Vân Trình ở đại hội tỷ võ vừa xong."
"Hả?" mọi người lần lượt thi nhau xì xào bàn tán.
"Là người này ư?"
"Không ngờ trẻ tuổi vậy luôn!"
"Vậy chứng tỏ hắn thực sự rất mạnh sao?"
"...."
Phát La không khỏi cau mày "Ngươi rảnh rỗi đi tới đó xem ư?"
Bảo Lăng khoanh tay ưỡn ngực tự hào "Ta đây là người rất xem trọng nhân tài, được chứ?"
Ở giữa hai bên, dĩ nhiên Cảnh thiếu cũng cảm thấy phiền hà bởi Phát La và Bảo Lăng, nhưng chuyện vừa rồi Bảo Lăng nói lại làm hắn để tâm hơn rất nhiều.
Đánh bại được cả Vân Trình ư?
Xem ra tên này cũng coi như là có chút tài năng.
Bên dưới vì ồn ào nên một tiếng đập bàn thật mạnh mẽ vang lên.
Bạch Dạ quát "Đang trong giờ học, đề nghị trật tự!" nàng nhìn xuống thấy có một vài học sinh đang tụ tập lại một chỗ để nói chuyện, ngay lập tức nàng tỏ ra khó chịu "Giờ này không phải là giờ để các trò nói chuyện riêng.
Nếu muốn thì đợi kết thúc buổi học."
Nhưng Thanh Y Ban là nơi nào, há dễ để bọn họ cúi đầu nhận thua một tên nhóc mới được bổ nhiệm.
Đương nhiên đối với Bạch Dạ lời nói không hề để tâm, ngược lại còn ngạo mạn, tức giận hơn trước.
Cảnh thiếu híp mắt nhìn nàng, ra hiệu một tên học sinh ở gần đó, nhỏ giọng vào tai hắn không biết điều gì.
Chỉ thấy cả hai đều mang theo ý cười nhè nhẹ.
Để xem lần này ngươi thoát kiểu gì!
Giảng bài được một lúc, bên dưới một học sinh bèn giơ tay lên, cao giọng "Lão sư! Chỗ này đệ tử không hiểu, phiền lão sư đi xuống chỉ dạy."
[Bọn này lại có ý đồ gì đây?]
[Sao ngươi lại nghĩ vậy? Lỡ đâu bọn chúng thực sự cải tà quy chính?]
Tiểu Hắc đối Tiểu Bạch bất đắc dĩ [Chúng cho mi ăn bùa mê gì à? Nhìn kiểu gì cũng ra có vấn đề.]
Tiểu Bạch ngây thơ nói [Vấn đề gì chứ?]
[Mi đúng là cái đồ ngốc.
Mi nghĩ chúng là ai? Thanh