"Học viện Lục Tinh?"
"Phải đó!"
"Vậy ta cũng muốn đi!"
Huyền Diệp: ???
Bạch Dạ lúc này thật sự không coi nổi hai người này lảm nhảm nữa, liền phật tay nói "Thôi được rồi Huyền Diệp, nếu cô ấy muốn đi thì cứ tùy đi, dù sao cũng không vấn đề gì."
Huyền Diệp cơ bản là muốn nói thêm nhưng thấy Bạch Dạ kêu vậy thì cũng là đồng ý "Được thôi! Nhưng đừng có mà kéo chân sau chúng tôi đấy."
Sân đăng ký Học viện Lục Tinh, mặc dù là cái học viện xếp dưới cuối trong bảng xếp hạng các học viện, nhưng mỗi một lần chiêu tinh là không ít các con em thế gia tụ hội về, từ hoàng tộc cho đến dân thường, miễn là có thiên phú thì đều có tư cách nhập học.
Nhìn kia ríu rít các thanh nam tú nữ xếp hàng đông như ong vỡ tổ, ăn mặc cẩm y ngọc phục chờ báo danh.
Bạch Dạ có chút ghét bỏ.
Nàng thân này nhỏ con, chen vào chắc để chúng dẫm đạp lên người.
Xoay qua xoay lại, vẫn là tìm một gốc cây ngồi xuống đợi không còn ai nữa thì lên.
Huyền Diệp đã vào học viện trước, bởi hắn không phải học sinh mới, nói rằng chờ nàng ở trong học viện.
Mãi mới có cơ hội nói chuyện, Thanh Niệm cạnh bên Bạch Dạ nói nói "Nè ngươi, cho ta hỏi!"
"Giề?"
"Ngươi có phải là nữ không?"
"Khụ khụ"
Cái gì vậy?
"Sao ngươi lại hỏi vậy?"
Thanh Niệm cười cười "Không cần ngạc nhiên như vậy.
Mặc dù ngươi cải trang rất giống nhưng không thể qua được con mắt của ta đâu.
Lúc xưa ta cũng giống ngươi đấy, hay giả nam lén phụ mẫu ra ngoài nên nhìn liếc qua ta cũng biết."
Bạch Dạ bị vạch trần như vậy, không hề nói gì, chứng tỏ là thừa nhận.
Dù sao nam hay nữ đối với nàng đều như nhau, chẳng có gì phải lo sợ cả.
"Ngươi nhìn rất nhỏ con, chẳng lẽ mới có 18-19 tuổi sao?" nhìn vóc dáng của Bạch Dạ thì ai cũng biết mới chỉ là cái hài tử.
"Không! Ta mới 16 tuổi thôi!"
Thanh Niệm thật sự bị sốc, cũng nghĩ nàng cũng tương đương tuổi nhưng vậy mà mới có 16 tuổi thôi sao?
"Ta còn lớn hơn ngươi nữa đó!" Thanh Niệm có chút tự ái, tưởng rằng bản thân đã là trẻ, vậy mà còn có người còn nhỏ hơn.
Bọn hài tử bây giờ thực sự lớn quá nhanh đi mà!
Cảm thấy bản thân thật sự giống cái lão nhân gia!
Từ lúc tiếp cận với Bạch Dạ, Thanh Niệm đã rất cảnh giác và tò mò bởi nàng căn bản không thể đoán ra được tu vi của người này.
Tách trà lúc đó bay ra, nàng cảm nhận được lực đạo không nhỏ nhưng lại giống như vô thanh vô thức không cách nào nhìn thấy.
Nhưng từ thái độ có thể cho thấy người này không hề có địch ý.
Bạch Dạ nằm chợp mắt được một lúc, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động nào mới từ từ ngồi dậy đi tới báo danh.
"Ngươi tên gì?"
"Bạch Dạ!"
"Tuổi?"
"16."
Cái gì? Mới có 16 tuổi thôi sao? Nhìn dáng dấp đúng là nhỏ con nhưng...không đến mức nhỏ tới vậy