Thân thế của Bạch Dạ càng là một bí ẩn nhưng đoán rằng không tầm thường, không biết nàng tới học viện có mục đích gì tuy nhiên trước mắt chưa thấy có dấu hiệu gây thiệt hại lớn.
Một đường đi này vốn khá yên tĩnh nhưng còn chưa được bao lâu đã thấy một nhóm ở cách đó không xa, trông bộ dáng có vẻ rất tức giận.
"Con nhỏ Bạch Tố Tố chết tiệt!"
Ngưng Vũ nhận ra trong nhóm đó có người quen liền đi tới hỏi "Ngọc Loan, có chuyện gì vậy?"
Cô gái tên Ngọc Loan nghe thấy có người gọi mình, xoay người theo hướng phát ra âm thanh, bất ngờ kêu lên "Ngưng Vũ?"
"Các cậu không phải đi tìm kiếm bảo thạch sao? Sao giờ lại ở đây?"
Vừa nhắc tới tức thì, Ngọc Loan nhăn mặt lại, tức tối kể "Mới vừa ban nãy, nhóm bọn tớ có đụng phải nhóm của Bạch Tố Tố.
Lúc đầu cô ta thương lượng là hợp tác tiêu diệt Linh thú rồi chia đôi bảo thạch.
Nhưng nhân lúc bọn tớ không để ý, nhóm cô ta cuỗm hết bảo thạch rồi chạy trốn mất dạng.
Tức chết đi được mà!"
Huyền Diệp thở dài nói "Sao các cậu lại đi hợp tác với bọn họ?"
Một trong số đó đáp "Thật ra bọn Linh thú không biết từ đâu kéo đến quá đông, chỉ riêng bọn tớ thì không thể đánh thắng.
May lúc đó gặp phải nhóm của Bạch sư tỷ, vì họ mạnh hơn nên cả hai nhóm quyết định hợp tác.
Ai mà ngờ..."
"Vậy để bọn tớ chia số bảo thạch mà bọn tớ có cho." Thanh Niệm không biết từ đâu chui ra hào phóng nói.
Ngọc Loan nhìn vào số lượng bảo thạch mà nhóm của Thanh Niệm thu thập được, thoáng chốc cái giật mình, chỗ này thậm chí còn nhiều gấp đôi nhóm Bạch Tố Tố.
"Nhưng nó là của các cậu, mọi người vất vả để kiếm được..."
Nhưng Thanh Niệm lại cười phẩy phẩy tay "Không sao không sao, bọn tớ có rất nhiều." sau đó quay sang hỏi Bạch Dạ "Đúng không, Dạ ca ca?"
Bạch Dạ lười nhác nói "Tùy."
"Thấy chưa?"
Thấy Bạch Dạ đồng ý, mấy người còn lại trong nhóm cũng không có ý kiến trong việc chia bớt cho nhóm Ngọc Loan.
"Bạn bè với nhau, ngại gì chứ!"
Ngọc Loan rất cảm kích, cúi đầu cảm ơn đám người Thanh Niệm.
Cô hơi tò mò hỏi "Làm sao mọi người lấy được nhiều thế này? Trong này còn có cả bảo thạch của Ngũ phẩm linh thú nữa?"
Cả đám lập tức trở nên ngượng ngùng, không biết phải nói thế nào, quay sang xem biểu hiện của Bạch Dạ nhưng không thấy gì.
"May mắn thôi!" cuối cùng là họ vẫn không nói ra, có lẽ có một số thứ vẫn là tôn trọng Bạch Dạ.
Nhưng Ngọc Loan lại không cho là như vậy, theo như cô quan sát một hồi, thực lực của bọn họ chỉ ngang cơ cô, dù là hợp sức lại cũng khó đối phó một con Ngũ phẩm, huống chi là nhiều thế này.
Mà người kia (Bạch Dạ) đem đến cho cô cảm giác rất áp bức, nhìn không thấu được tu vi, từ đầu đến cuối đều im lặng không nói.
Xem thái độ