Nghe được điều này, Vân lão sư vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ nho nhã, bình tĩnh nhưng ko dấu giếm được trong ánh mắt tràn đầy kích động.
Ông lưỡng lự một lúc, đôi con ngươi đôi khi hơi đảo qua nàng, mãi mới mở miệng đề nghị "Ờm...không biết trò...à không, cậu có thể cho ta nhìn ngắm viên đan dược đó được chứ?"
Bạch Dạ vừa uống đc ngụm trà, không hề tỏ ra ngạc nhiên, lại rất hào sảng nói "Được!"
Nàng từ Không gian Linh thú lấy ra Lục phẩm đan dược, đưa trước mặt Vân lão sư.
Vân lão sư tò mò thực sự nàng đã lấy nó ra từ đâu, bởi ông hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Không gian Linh thú, mà những thứ như nhẫn trữ vật hay túi càn khôn đều không thể chứa đựng đan dược.
Nhưng ông làm gì còn thời gian mà quan tâm đến điều đó nữa, chỉ chăm chăm con mắt quan sát kĩ viên đan dược thần kì.
"Đây...quả thật giống y hệt trong tàng thư đã ghi chép lại.
Màu sắc này, hương thơm này, ta sống đến bây giờ chắc chắn đã không còn gì hối tiếc."
Sau khi xem qua một hồi, Vân lão sư mới bình tĩnh lại, yêu cầu nàng cất chúng đi.
Trong suốt quá trình, ông không hề hỏi làm thế nào Bạch Dạ luyện ra được Lục phẩm đan dược.
Bởi có lẽ trong thâm tâm ông cũng không hề xem Bạch Dạ là một người bình thường, thậm chí là có đôi phần sợ hãi.
Chưa nói đến thiên phú kinh người, mới 16-17 tuổi đã có tu vi cao, khả năng luyện dược và luyện đan cũng đều siêu phàm như vậy.
Ngay cả người ở bên cạnh nàng (Vệ Thiên Sát) cũng mang lại cho ông cảm giác khó thở, giống như chỉ cần liếc mắt là dễ dàng tiễn ông về Tây Thiên ngay lập tức.
Ông cũng nhiều lần phỏng đoán Bạch Dạ có lai lịch không nhỏ nhưng không đến mức như vậy.
May mắn rằng nàng không có bất kì địch ý gì.
Từ nãy tới giờ Bạch Dạ luôn để ý đến biểu hiện của Vân lão sư, thấy ông trong trạng thái nơm nớp lo sợ như vậy, nàng biết ông đang nghĩ gì, vì vậy đành nhẹ giọng lại hỏi "Đại hội tỷ võ lần này đối với học viện Lục Tinh, quan trọng lắm sao?"
Vân lão sư thả lỏng cơ mặt, đáp "Thật ra thứ hạng, chúng ta trước giờ chưa từng để tâm đến.
Nhưng xét cho cùng thì học viện chúng ta luôn muốn thứ tốt nhất cho học sinh, vì vậy đành phải cố gắng."
Thứ hạng đối với các học viện không chỉ là vấn đề danh dự, mà còn liên quan cả đến nhiều thứ khác nữa.
Học viện đạt được thứ hạng càng cao thì địa bàn cho học sinh rèn luyện càng dồi dào linh khí.
"Học viện của chúng ta trước giờ chưa từng lọt được vào top3, cao nhất là top4 nhưng nó đã là chuyện của mấy chục năm về trước.
Giờ đây lớp trẻ càng nhiều người tài, bọn ta chỉ mong muốn có được một nơi thật tốt chúng học tập và rèn luyện." Vân lão sư kể mà nét mặt thoáng chút đượm