Chẳng mấy chốc mà cả hai bên đều như những con thiêu thân lao thẳng về phía đối phương.
Trần Cẩm Hồng cười lạnh một tiếng, hai mắt sắc bén nhìn về phía Tuyết Linh Linh, giống như đang muốn đưa cô một lời thị uy và khiêu khích.
"Hắc Minh, Tuyết sư muội, cùng lên đi!"
Nghe được tiếng Tử Nhạc Huân gọi, cả hai người đều phóng thích ra tu vi Linh Sư sơ cấp, triệu hồi ra phi kiếm tấn công vào đối thủ.
Nhưng không may mắn lại để Trần Cẩm Hồng tránh được, không chỉ vậy, hắn còn không ngừng cười nhạo "Chỉ là 2 Linh Sư sơ cấp cũng đòi đấu với ta?"
Trần Cẩm Hồng cũng rút ra thanh kiếm bên hông, linh lực của Linh Sư trung cấp trong nháy mắt khiến bọn họ cảm nhận được áp bức.
Chu Hắc Minh chặn lại đường kiếm của Trần Cẩm Hồng, cố gắng giữ vững để Tuyết Linh Linh có cơ hội bật lại.
Một phát đạp trúng ngực của Trần Cẩm Hồng, bước chân hơi lùi lại, khóe miệng hắn vẫn nhếch lên cười giảo hoạt "Được lắm!"
Trận chiến cứ kéo dài mãi vì hai bên giống như cân bằng cân sức, nhưng thực chất là do Tứ Tinh học viện cố tình làm vậy.
Chẳng mấy chốc mà lực lượng bên Lục Tinh đã bị hao mòn dần vì sức cùng lực kiệt.
Tạ Vô Song lúc này bị ép đến mức không thở được, dù đối phương kiếm pháp tệ hại cũng đủ để cô ta chịu kinh hãi.
Trong miệng cứ không ngừng hét lên "Sư huynh, mau cứu muội."
Nhưng giờ phút này làm gì có ai rảnh rỗi quan tâm cô ta, tình hình căng thẳng khiến Tạ Vô Song sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, đôi mắt đẫm lệ nước mắt từ bao giờ.
Vân lão sư ở bên dưới quan sát, tâm trạng lo lắng thấp thỏm không yên, lại nhìn sang Bạch Dạ đang nhàn nhã thưởng thức, trong lòng ông càng hồi hộp hơn.
Ông không dám lên tiếng hỏi nàng bất kì điều gì, bởi chắc chắn nàng đang có suy tính riêng.
Nhưng nhìn đội ngũ đang dần yếu thế, nội tâm điên cuồng gào thét.
Bạch Dạ nhét một quả nho vào miệng, hướng mắt lên bầu trời, rồi lại khẽ thở dài.
Xem ra là đến lúc rồi.
Trên tay mân mê sợi dây màu đỏ chói lọi, đột nhiên bị đứt lìa, cũng đang ám thị cho đám người Huyền Diệp.
Lúc này Tuyết Linh Linh rơi vào tình thế nguy nan, sắp không chống đỡ được nữa, cả người cô bị bật ngửa hẳn xuống sàn.
Mà Chu Hắc Minh lại bị thương còn phải đối phó với tên khác.
Trần Cẩm Hồng cười lạnh, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tuyết Linh Linh, giễu cợt "Đám phế vật như các ngươi thì không nên tới đây." nói xong hắn một đao chém xuống dưới hàng ngàn con mắt đang nhìn vào.
Tuyết Linh Linh cứ nghĩ rằng mình xong rồi, nhưng một lực đạo từ đâu xuất hiện đủ lớn để đá văng cả người Trần Cẩm Hồng ra xa, mạnh đến nỗi làm vỡ cả võ đài.
"Chẳng lẽ ngươi đã xem ta chết rồi sao?"
Thân ảnh nhỏ xinh, gương mặt khả ái, nét mặt hào sảng xuất hiện trong