"Ta đã nhìn thấy một bức họa trong thư phòng của hoàng đế về Bạch Như Nguyệt.
Từ gương mặt đến đôi mắt màu tím đó, giống y hệt với chủ nhân." Diệp Tu kinh ngạc nói "Ta còn nghe nói, phủ tướng quân bị diệt nhưng đích nữ Đại tiểu thư lại biến mất không rõ tung tích."
Hắn trịnh trọng nhìn Thiên Lãnh, đưa ra một phỏng đoán đáng sợ "Ngươi có nghĩ, con quỷ mắt tím trong lời đồn đó, có phải tiểu thư không?"
Thiên Lãnh trở nên trầm tư, hắn nói "Nếu như vậy, những điều ngươi nói hoàn toàn khớp với tiểu thư của chúng ta.
Ngay cả tính cách đó....quá giống, quá giống rồi!"
"Thật may quá! Tiểu thư vẫn còn sống!"
"Phải! Hiện tại ngươi ở lại đây, ta sẽ đem tin tức về cho chủ nhân! Ta nghĩ rất có thể tiểu thư vẫn còn tại Huyền Thanh đại lục."
_____
"Cái gì? Đầu hàng?"
Các thành viên ai ấy cũng đều không thể tin vào tai mình, một số còn không chấp nhận được.
Tạ Vô Song còn giận giữ gắt lên "Ngươi có bị điên không? Đến được vòng này rồi lại muốn đầu hàng.
Ngươi không để danh dự của học viện vào trong mắt ư?" cô ta vừa mới được trị thương xong, vốn muốn vòng 2 lên thi đấu, không nghĩ lại nghe được lời khó tin này của Bạch Dạ.
Ánh mắt Bạch Dạ vẫn như cũ không đổi, thậm chí còn lười không thèm liếc nhìn Tạ Vô Song lấy một cái, không hề giải thích hay phản bác điều gì.
Mà mấy người Huyền Diệp lại hận không thể cho Tạ Vô Song cái bạt tai, chỉ đành hòa hoãn lại, khó hiểu hỏi Bạch Dạ "Nhưng mà Tiểu Dạ à, hẳn làm thế cũng phải có lí do gì chứ?"
Đương nhiên trước giờ những hành động kì quặc của Bạch Dạ bọn họ không hề cảm thấy lạ lẫm, mà như đã sớm quen, dù trước giờ nàng chưa từng giải thích điều gì.
Lần này cũng vậy, chỉ cần nàng nói ra, bọn họ sẽ không chần chừ mà tin tưởng và làm theo lời nàng.
Thế nhưng có vẻ lần này bọn họ phải thất vọng rồi, Bạch Dạ chỉ đến đây thông báo, không phải hỏi ý.
Nàng lạnh nhạt rời đi để lại trên gương mặt đám người một phen ngơ ngác.
Trong tiềm thức của Bạch Dạ bỗng vang lên.
[Tại sao chủ nhân không giải thích cho bọn họ?]
[Phải! Nhỡ đâu bọn chúng không làm theo lời chủ nhân thì sao?]
Bạch Dạ đương nhiên hiểu, và là người biết rõ hơn ai hết.
Nhưng sau khi gặp mặt Vân lão sư, nàng muốn đánh cược thử xem.
Liệu ván bài nàng đã đặt, có thành công hay không!
Ở bên kia, sau khi Bạch Dạ rời đi, các thành viên đều lộ rõ vẻ hoang mang.
Tuyết Linh Linh mông lung nói "Rốt cuộc đệ ấy nói như vậy là có ý gì? Làm sao có thể đầu hàng được?"
Tấm gỗ bên cạnh bị gãy làm đôi do lực chân của Nam Cung Dực, sắc mặt hắn cũng sầm xuống "Ỷ lại có phó hiệu trưởng chống lưng mà lên mặt.
Nghĩ lại xem, những trận đấu trước đây có lúc nào hắn ra tay không? Thật không hiểu tại sao các lão sư lại bênh