Một tia tiếc nuối xẹt qua trong đáy mắt Triệu Dao, sau lại thu hồi trở về, hắn bật cười "Vậy thì chúng ta sẽ đợi ở vòng chung kết!" trước khi xuống sân còn không quên bổ sung một câu "Đừng làm ta thất vọng!"
Học viện Lục Tinh thua, nhưng không hề nản lòng, thậm chí còn phấn khích hơn.
Vòng chung kết, nhất định là trận đấu hay nhất!
Đám Ngưng Vũ bước xuống khỏi võ đài, vô tình chạm phải ánh mắt của Bạch Dạ, họ hào sảng nở một nụ cười rất tươi, giống như chưa từng thua một trận nào.
Không ngờ Bạch Dạ lại chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, không tiến tới chỗ bọn họ mà xoay người rời đi.
Nhưng đa phần ai cũng rất thắc mắc, rốt cuộc tại sao đội ngũ lại thiếu người đến thế, những người còn lại, đang ở đâu?
Việc này phải quay lại thời điểm đêm hôm trước vòng 2 diễn ra...
Đêm tối khuya vắng, trời đang là mùa hè nên khá nóng, nhưng dù vậy vẫn cảm nhận được vài tiếng gió thổi nhẹ qua những tán lá cây gần ký túc xá.
Ngoài hiên cửa, Tử Nhạc Huân đứng lặng người, thầm thở dài một tiếng.
Trong phòng truyền đến những âm thanh cãi vã, hắn không nghe được nữa đành ra ngoài hóng gió trời.
Từ lúc chiều, bọn họ đã nói mãi với nhau về vấn đề có nên đầu hàng ở vòng 2 không.
Câu này thốt ra nghe thật hoang đường, đương nhiên có một số người không chấp nhận.
Nhưng cuối cùng vẫn chẳng làm được gì.
Tại sao ư? Đơn giản vì bọn họ không đánh lại đám Huyền Diệp.
Thực lực cách biệt như vậy, cho dù thế nào vẫn phải ngoan ngoãn mà cúi đầu thôi.
Tuy nhiên, vì sĩ diện của bản thân, họ vẫn là không dám tỏ thái độ quá khích, chỉ dám dùng tự trọng của bậc tiền bối mà không thỏa hiệp.
Hắn ở chung phòng với Nam Cung Dực, hắn không đứng về phía nào cả, nhưng nghe nhiều lời lải nhải của họ, hắn cũng không chịu nổi.
Hắn mơ hồ đoán ra, vị sư đệ họ Bạch đó, không đơn giản như những gì Nam Cung Dực và đám người họ nghĩ.
Ban đầu chỉ cho rằng tiểu tử đó cùng đám Huyền Diệp là bằng hữu thân thiết nên mới chiếu cố đôi chút, nhưng từ thái độ và cử chỉ bối rối của họ trước Bạch Dạ, không đời nào là bình thường được.
Chắc cũng chỉ có những người như Nam Cung Dực hay Tạ Vô Song luôn cho rằng mình là người mạnh nhất mới không phát hiện ra điều quỷ dị.
Bởi vì kiểu người như vậy, thường sẽ không muốn chấp nhận một người khác có thực lực cao hơn bản thân nên tự lừa dối mình rằng người khác chỉ là tôm là tép.
Chỉ ngày mai thôi, vòng 2 của trận tỷ võ sẽ sớm diễn ra, vậy mà hiện tại đội ngũ lại lục đục nội bộ.
Hắn cũng chẳng biết phải làm gì, đành thật sâu thở dài ngao ngán.
Một tiếng "vút" xẹt qua.
Tử Nhạc Huân mày hơi khẽ động.
Sao tự dưng gió lại thôi mạnh vậy nhỉ?
Còn chưa kịp suy nghĩ, miệng hắn đã bị một bàn tay chụp lấy, không thể la hét hay phát ra một âm thanh nào.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh thì giọng nói trầm khàn bỗng vang lên "Im lặng đi! Là ta!"
Tử Nhạc Huân hơi xoay người lại, kinh ngạc