Âm thanh hỗn tạp vang vọng khắp xung quanh khiến Bạch Dạ khó chịu vội hé mở con mắt.
Một màu ánh tím nhìn lên trần nhà, sau đó lại thấy giọng nói lo lắng ở bên cạnh.
"Tiểu Dạ! Muội tỉnh rồi!"
Bạch Dạ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã có thêm nhiều âm thanh khác xen vào.
"Trò có sao không?"
"Bạch tiểu đệ."
"Sư đệ."
Càng nhìn rõ hơn, nàng mới nhận ra, là Thanh Nhã Như và mọi người đang ở đây.
Họ trông như đang rất lo lắng cho nàng, nét mặt không hề che dấu sự vui mừng khi nàng tỉnh dậy.
Cổ họng có hơi ngứa nhưng vẫn yếu ớt hỏi "Tại sao mọi người lại ở đây?"
Thanh Nhã Như vội vàng đáp "Tự dưng muội không nói một lời nào liền biến mất, bọn ta đã đi tìm muội khắp nơi đó."
Lúc này dáng vẻ mệt mỏi và tiều tụy của nàng là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến.
Cho dù vậy Bạch Dạ vẫn rất đẹp, đẹp đến nỗi làm thần hồn điên đảo người xung quanh.
Bạch Dạ hơi nhắm con ngươi lại, dò xét qua một hồi tu vi của mình.
Tu vi vậy mà lại bị phong ấn lần nữa.
Nàng đoán hẳn là Vệ Thiên Sát đã làm.
Bạch Dạ ngồi dậy, thở dài ra một hơi, sau đó lại nhìn một lượt tất cả mọi người.
Nàng lạnh lùng lên tiếng "Sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy? Thắng rồi không vui à?"
Nhắc đến đây, ai nấy cũng đều mang trong mình sự hổ thẹn nhè nhẹ.
Lời nói của nàng thật sự rất gây tổn thương nhưng lại không ai dám phản bác lại.
Chung quy thì chính nàng là người đem chiến thắng về cho họ.
Thanh Nhã Như không nhìn nổi nữa, đối với nàng cười nói "Tiểu Dạ, muội đã vất vả rồi! Mọi người ai cũng lo lắng cho muội nên mới tới thăm." say đó quay sang nói với tất cả "Để cho Tiểu Dạ nghỉ ngơi trước đi, có gì để sau hẵng bàn bạc."
Ai nấy cũng đều cảm thấy lời của Thanh Nhã Như rất có lý nên lặng lẽ lùi ra bên ngoài.
Hiện giờ trong phòng chỉ còn lại Bạch Dạ và Vân lão sư, không khí ngượng ngùng bao trùm khắp không gian khiến cả hai cũng chẳng biết phải mở lời thế nào.
Bạch Dạ gọi "Hắc Nhất!"
"Có thuộc hạ."
"Đỡ lấy ta!"
Sau khi được Hắc Nhất an tọa vào ghế ngồi, Vân lão sư cũng đã thoải mái hơn.
Ông hiền dịu nói "Lần này, thực sự cậu đã vất vả rồi!"
Bạch Dạ lạnh nhạt đáp lại "Ừm."
Giờ đây có lẽ ông cũng không ngần ngại nữa, trực tiếp nói ra hết lòng mình "Ta biết, đối với cậu, bọn ta không đáng để cậu đặt vào mắt.
Có những chuyện cho đến tận bây giờ đối với ta đều như một giấc mơ.
Sự xuất hiện của cậu, hoàn toàn là sự ngẫu nhiên nhưng lại giống như đã được sắp xếp một cách kì lạ.
Cậu mạnh mẽ, tài hoa, hơn người, thật sự chỉ có thể dùng đến từ thiên tài hay quái vật để hình dùng cậu mà thôi.
Bọn ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu nhưng cậu lại hoàn toàn không để bụng đến điều đó khiến ta rất cảm kích."
Bạch Dạ dần trở nên gượng gạo, nàng vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt đó nhưng không hề đối diện với Vân lão sư mà chỉ nhỏ giọng "Người để bụng chỉ xứng đáng làm tiểu nhân."
Vân lão sư tiếp tục trải lòng "Ta vốn không biết xuất thân của