Thời điểm ăn sáng không có con thiêu thân nào xuất hiện, ngoại trừ nhân viên phục vụ quỷ dị, điểm tâm buffet khách sạn chuẩn bị có hương vị không tồi.
Tám giờ, mọi người tập hợp, chuẩn bị đi tới cửa hàng, bắt đầu thử thách mới.
Khi đi qua quảng trường giữa khách sạn và cửa hàng mua sắm, bọn họ phát hiện trên sân xuất hiện một màn hình lớn, trên màn hình có các dãy số nổi lên.
Đến gần xem thử, thì thấy trên màn hình ghi 【Xếp hạng kết quả ngày đầu tiên của ký ức mùa hè】, phía dưới là thành tích của các đội.
Tổng cộng có năm mươi đội, số lượng trên màn hình lít nha lít nhít, nhìn mà hoa mắt lộn xộn.
“Đàn anh, anh thấy đội ngũ của chúng ta không?” Đường Thiếu Không ngửa đầu, không thấy đội ngũ của họ đâu.
“Không thấy… Chúng ta là đội thứ mấy? Tôi nhớ hình như là đội 49.” Tấn Hải cao nhất, nhưng khi anh ngửa đầu, tìm từ trên xuống dưới, vẫn không thấy đội họ đâu.
“Là đội 49 á, chúng ta đăng ký tham gia cuối cùng mà.” Ngụy Đa hô một tiếng, “Em thấy rồi! Đội chúng ta áp chót! Khoan đã, đây không phải là xếp hạng thành tích sao? Sao chúng ta lại đứng áp chót được?”
Mọi người chăm chú nhìn kỹ, không sai, bọn họ đứng thứ hai từ dưới đếm lên, không phải dựa theo số hiệu sắp xếp, mà là dựa theo thành tích.
Tất cả mọi người giật mình, thành tích này cũng quá tệ rồi.
“Số lượng giết địch….2? Số vật phẩm ẩn tìm thấy….3?”
“Thành tích hạng nhất là bao nhiêu?”
“Số lượng giết địch 30, số vật phẩm ẩn tìm thấy 20.”
“...”
Thành tích quá tệ hại, mọi người nói không nên lời.
Nhưng mất mặt thì mất mặt, bọn họ vốn chính là đánh bậy đánh bạ mới vậy, dù sao đây hoàn toàn không phải trò chơi kinh dị, thành tích này cũng không quá ngạc nhiên.
Sở Đông thấy thần sắc bọn họ uể oải, an ủi: “Không sao đâu, cái này chỉ là nhiệm vụ thôi, quan trọng mình chơi vui vẻ là được rồi.”
“Đúng, chơi cho vui là được rồi.” Ngụy Đa hùa theo, “Dù sao có được hạng nhất cũng đâu có phần thưởng gì, mọi người muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, vì một điểm thành tích mà bị quái vật dọa đến gần chết không phải sao?”
“Cậu nói đúng.” Tấn Hải thật sự sợ.
“Đúng vậy,” Đường Thiếu Không siêu cấp sợ, “Cuộc đời chúng ta nên đến nơi có ý nghĩa hơn mới đúng….”
【Hạng nhất: Tiền thưởng một trăm vạn】
【Hạng hai: Tiền thưởng năm mươi vạn】
【Hạng ba: Tiền thưởng ba mươi vạn】
【Thành tích đầy đủ thưởng: Mười vạn】
【Qua cửa đầy đủ thưởng: Một vạn】
【Thành tích cá nhân thưởng: Ba vạn】
...
...
Đường Thiếu Không: “….Cơ mà đã tới đây rồi, chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian, phải chơi cho đã.”
Tấn Hải: “Cậu nói đúng.”
Ngụy Đa: “Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi, ở trong game bị dọa một cái, ở ngoài đời lại không có ảnh hưởng gì.”
Tống Phi Vũ không còn gì để nói, nghĩ thầm mấy người tự vả mặt cũng quá tự nhiên rồi đó.
Bất quá mặc dù hắn không có ý kiến, nhưng nhìn thấy đống tiền thưởng kia vẫn động lòng, dẫu sao hắn cũng cần tiền, hắn còn đang tích lũy tiền đặt cọc….
“Đúng rồi, lúc nãy trong phần thưởng có giải thưởng cá nhân, giải thưởng cá nhân là sao?” Ngụy Đa hỏi.
Ngụy Đa vừa hỏi xong, điện thoại của mỗi người đều đồng loạt rung lên.
Lấy điện thoại ra xem, thấy trên màn hình gửi tới một tin nhắn: “Thành tích cá nhân đã được cập nhật, xin mời kiểm tra.”
Bọn họ ấn mở APP cửa hàng trong điện thoại, quả nhiên bên cột thông tin cá nhân có thêm một cột “Thành tích cá nhân”, bên cạnh là cột “Thành tích đội viên”
Cột “Thành tích cá nhân” liệt kê rất nhiều nội dung, bao gồm số lần giết địch, số lần tấn công, vật phẩm tìm thấy….các loại tạp nham, trị số linh tinh kỳ quái.
“Wow.
Số lần anh Tống Phi Vũ tấn công là nhiều nhất đó.” Ngụy Đa nhìn thành tích đội viên, trong tổng thành tích thì Tống Phi Vũ là cao nhất, nhì là Tần Hoan, tiếp theo là Đường Thiếu Không, Ngụy Đa và Tấn Hải.
Ngụy Đa nhìn thấy số liệu của Tần Hoan, nhịn không được tán thưởng: “Chị Hoan, chị cũng thật lợi hại! Một chiêu hôm qua thật sự rất tuyệt luôn!”
Hôm qua Tần Hoan xuất chiêu, một cú đã đánh chết địch, lần tấn công đó cực lớn, không thể mạnh hơn.
Mà Tần Hoan có thành tích cao như vậy, lại chả có chút cao hứng nào, chỉ cười cười với Ngụy Đa, nói: “Chỉ là đánh bậy đánh bạ mà trúng thôi.”
Có tiền thưởng hấp dẫn, lại có số liệu minh xác, toàn bộ tinh thần đội ngũ cao lên không ít, quyết tâm muốn cải thiện thành tích tệ hại hôm qua.
Nhiệm vụ buổi sáng là tự do mua sắm, chỉ cần mua sắm trong số tiền nhất định là hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ là muốn cho người chơi nhiều thời gian linh hoạt hơn để kiếm điểm tích lũy và vật phẩm ẩn.
Sau khi bọn họ thảo luận xong, quyết định trước tiên đi đến cửa hàng quần áo hôm qua tìm vật phẩm ẩn, thuận tiện thử phương pháp giết quái vật một chút.
Bên ngoài sắc trời tối tăm mờ mịt, cửa hàng vào ban ngày mặc dù không có âm trầm như ban đêm, nhưng vẫn vắng tanh như thường, có cảm giác tiêu điều thêm mấy phần, nhìn không ra một cửa hàng đã từng phồn vinh đông đúc.
Lúc Đường Thiếu Không đi vào cửa hàng, thấy Sở Đông ở sau cùng đối mặt với pho tượng phai màu của cửa hàng nhìn đến ngẩn người.
Cậu không biết thiết lập tình cảm của NPC này khi nhìn thấy cửa hàng xuống dốc sẽ có cảm giác gì.
Mọi người lại tới cửa hàng quần áo, cửa hàng không khác gì so với hôm qua, vẫn là một đống người giả, vẫn là nhân viên cửa hàng kia.
Đường Thiếu Không đề nghị chia hai nhóm hành động, dù sao trong đội ngũ bọn họ chỉ có hai người là có sức chiến đấu, Tống Phi Vũ cùng Tần Hoan.
“Tôi…tôi không được đâu.” Nghe mọi người nói mình có sức chiến đâu, Tần Hoan có chút hoảng, nhìn Tấn Hải, lại nhìn mọi người, “Sức của tôi yếu lắm….”
“Không sao, vậy em với chị chung nhóm.” Đường Thiếu Không nói, “Em muốn chung nhóm với chị.”
Cậu vừa nói xong, ánh mắt Tống Phi Vũ tràn ngập sát khí, cậu coi như không thấy, nháy mắt mấy cái với Tần Hoan.
Tần Hoan cái hiểu cái không gật đầu đồng ý.
Cậu lại nói: “Sở Đông chung nhóm với chúng tôi luôn đi.”
*sao tg lại cho thuộc tính công thụ ngạo kiều như nhau vậy trời, một ng ngạo kiều đã thấy đủ mệt rồi ấy chớ hơ hơ.
Sở Đông không có ý kiến, Ngụy Đa vốn muốn chung nhóm với Sở Đông, nhưng bây giờ nhiệm vụ quan trọng, y cũng không có ý kiến.
Cứ như vậy, sáu người chia làm hai nhóm, phân ra hành động.
“Chị mặc như vậy không lạnh sao? Cần mua thêm quần áo không?”
Hôm nay Tần Hoan mặc một bộ váy liền thân hở vai, nhìn điềm đạm đáng yêu lại tràn đầy nữ tính, dễ dàng kíc.h thích ý muốn bảo hộ của đàn ông.
Và Đường Thiếu Không cũng là một tiểu thụ cần lão công bảo hộ, lại không cảm nhận được điều này, có điều thấy cái váy dài chưa tới đầu gối kia, cậu cảm thấy lạnh giùm Tần Hoan.
“Không lạnh.” Tần Hoan hướng cậu cười cười.
“Chúng ta đi tìm huy hiệu đi, biết đâu có trong đống quần áo.” Đường Thiếu Không nói, “Sở Đông, anh có thể giúp chúng tôi không?”
“Đương nhiên rồi.” Sở Đông đáp ứng, ba người lật tìm trong đống quần áo gần cửa ra vào.
Nhóm ba người bên kia đi vào sâu bên trong, Đường Thiếu Không thấy bọn họ đi xa, nói khẽ: “Chị Hoan, chị không sao chứ?”
Động tác lật quần áo của Tần Hoan hơi chậm lại, “Không sao.”
“Thật không?”
Đường Thiếu Không để ý tối hôm qua sau khi Tần Hoan xuất chiêu kia xong, cô có chút lạ.
Lúc đầu yểu điệu luôn muốn Tấn Hải hỗ trợ, về sau lại không làm vậy nữa, cũng không nói chuyện.
Buổi sáng hôm nay càng nghiêm trọng, một buổi sáng không nói được mấy câu, luôn ngẩn người.
“Ừm...”
“Không sao thì tốt.” Thấy cô không muốn nói, Đường Thiếu Không cũng ngậm miệng không hỏi nữa, chỉ nói, “Có chuyện gì thì có thể tâm sự với em, ba người bọn họ vô tâm vô phế, chị cứ tìm em.”
Ba người yên lặng tìm kiếm, được một lúc, Đường Thiếu Không đột nhiên cười, cậu đưa một bộ đồ cho Tần Hoan, “Chị thò tay vào túi của bộ này đi.”
Tần Hoan làm theo, kết quả bên