“Có thật đây là trò chơi yêu đương không vậy?”
Sau khi tiết mục của nhà ảo thuật kết thúc, Sở Đông đi lĩnh vật dụng nhiệm vụ cho bọn họ.
Sở Đông vừa đi, bọn họ liền bắt đầu bàn luận xì xào.
“Trò chơi yêu đương này chơi như thế nào đây?”
“Em cũng không biết nữa….” Ngụy Đa không biết thật.
Công ty phát hành trò chơi này có giao dịch qua với nhà y, nên mới tặng vé vào cho mẹ y.
Đoán chừng là mẹ y nhìn tên trò chơi thì cho rằng đây là trò chơi yêu đương, mà y tưởng mẹ y biết rõ ràng, nên cũng không để ý tới.
(*): chốt thụ là cậu, công là hắn, còn lại sẽ để là y, gã, anh cho dễ phân biệt.
Có chút xấu hổ, Ngụy Đa nghĩ nghĩ nói: “Đây có thể là trò chơi yêu đương hơi đặc biệt, biết đâu có một cô gái xinh đẹp bị tên nhà ảo thuật kia bắt được chờ chúng ta đến công lược thì sao.”
Lúc Sở Đông trở về phát cho mỗi người một cuốn sổ tay, y vừa về tới thì tất cả mọi người liền ngừng nói, chỉ có Ngụy Đa ít nhiều vẫn còn cười.
Sở Đông cười lại với Ngụy Đa, nói: “Quy tắc của nhiệm vụ đều nằm trong cuốn sổ tay, họ còn cho chúng ta một ít mã ưu đãi, đã được gửi vào điện thoại của mọi người rồi đó.”
Nói đến điện thoại, lúc nhóm cậu tiến vào trò chơi, trong túi mỗi người đều có một cái điện thoại.
Điện thoại trên cơ bản vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, chỉ cài đặt phần mềm chuyên dụng của cửa hàng, còn có thông tin cùng phần mềm thanh toán, xem ra ở trong game còn phải mua đồ.
“À đúng rồi, họ còn đưa cho chúng ta huy hiệu của khách du lịch nữa, để mọi người được giảm giá khi đến cửa hàng, nhớ giữ cẩn thận đấy.” Sở Đông phát huy hiệu cho mỗi người.
Sau khi bọn họ tiến vào trò chơi đã thống nhất mặc áo thun kỷ niệm của Hoan Nhạc Thế Giới, linh vật của Hoan Nhạc Thế Giới là một con chó Saint-Bernard (*), nên trên quần áo cũng in hình con chó đó, ngay cả huy hiệu cũng có nốt.
Chó chó chó, nói đến con chó, Đường Thiếu Không liền nghĩ đến con chó Tống Phi Vũ kia…Cậu giương mắt nhìn qua Tống Phi Vũ, không ngờ Tống Phi Vũ cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn cậu, xem ra là cùng chung suy nghĩ đây mà.
Hai người nhìn nhau một lúc, rồi cùng chuyển mắt qua chỗ khác.
Sở Đông đợi mọi người đeo huy hiệu xong nói: “Được rồi chúng ta đi thôi, để tôi xem nhiệm vụ đầu tiên là gì nào… Là ăn cơm, giờ cũng đến thời gian ăn cơm rồi, mọi người có đói bụng không?”
Ngữ điệu nói chuyện của Sở Đông rất hoà nhã, như bạn bè thân thiết với nhau vậy.
Có điều mọi người vẫn còn nhớ rõ bộ dạng vỗ tay vui vẻ của y khi xem trò ảo thuật vừa rồi, cảm thấy cái tên NPC này là nằm vùng đưa tới, nên hết sức kiêng kỵ.
Do đó chỉ có Ngụy Đa trả lời y, những người khác không nói tiếng nào đi theo sau.
Vừa đi vào cửa hàng, cảm giác không ổn của Đường Thiếu Không càng mãnh liệt hơn.
Cửa hàng này cùng quảng trường, đều không có lấy một người nào khác, một nơi vắng vẻ đèn thì chớp nháy liên tục, khắp nơi đều lộ ra vẻ cổ xưa.
Lầu một trưng bày chủ yếu sản phẩm chính của cửa hàng, còn có một ít trang phục quần áo.
Nhãn hiệu quần áo trong trò chơi không giống như ngoài đời thực, đều là nhãn hiệu tự sáng tạo.
Nhưng Đường Thiếu Không vẫn cảm thấy sai sai chỗ nào, quần áo bày bán ở đây….
Phong cách cũng quá lỗi thời rồi, như quần áo thời xưa vậy.
Bất quá nhiệm vụ bây giờ là ăn cơm, cậu không có thời gian quan sát cẩn thận, đi tháng máy xuống tầng trệt vào phố ẩm thực.
Nói là “phố” ẩm thực, nhưng hơn phân nửa cửa hàng ở đây đều hoang phế, chỉ có năm cửa hàng còn kinh doanh hoạt động, nhìn quạnh quẽ vô cùng.
Mà nhân viên của năm cái cửa hàng này biểu tình còn cứng ngắc, như cương thi.
“Mọi người tự chọn món ăn cho mình đi.”
Sở Đông vừa nói xong, mọi người mới chậm chạp tản ra.
Đường Thiếu Không ăn cay, nên không cần suy nghĩ đi về phía cửa hàng món cay Tứ Xuyên.
Nhưng vừa định đi qua, cậu nhớ khẩu vị Tống Phi Vũ giống cậu, thể nào cũng muốn ăn món cay Tứ Xuyên, đành lập tức quành lại, đi qua cửa hàng khác.
Bên kia Tống Phi Vũ đang muốn tới cửa hàng món cay Tứ Xuyên cũng nghĩ giống vậy, thế là vòng qua chỗ khác, đi chỗ bên cạnh.
“Thiếu Không, ăn cái gì vậy?”
Tấn Hải đi tới chỗ Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không nói: “Em không có đói lắm, nên ăn cái gì đơn giản một chút thôi.”
Trò chơi này giống như những trò chơi khác, đều có thanh máu, sức chịu đựng, các loại thiết lập về sinh lực, đương nhiên cũng có chỉ số đói khát.
Những số liệu này đều lơ lửng mờ ảo trong suốt trong tầm mắt của ngươi chơi, chỉ khi ngươi chơi muốn xem nó mới hiện thị rõ ràng.
Tấn Hải nói: “Tôi thì có chút đói.”
“Số liệu của mỗi người không giống nhau, nó còn liên quan tới tố chất thân thể nữa.” Tấn Hải thân cao một mét chín, vóc dáng cao lớn cường tráng, khác với giá trị tối đa thanh dữ liệu của Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không nhìn một thân cơ bắp được rèn luyện của Tấn Hải, nghĩ thầm lá gan của Tấn Hải cũng thật lớn, nếu lát nữa thật sự có chuyện gì xảy ra, thì chỉ cần đi theo đàn anh là được.
Bầu không khí xung quanh đều quỷ dị, nên mọi người không đi lung tung khắp nơi, lựa đồ ăn xong rồi vây lại thành một bàn ngồi.
Lúc này mọi người thừa dịp chờ cơm lên bàn thì bắt đầu tự giới thiệu, đồng thời bọn họ cũng muốn xem lại thiết lập của cốt truyện, để xem trong lúc tự giới thiệu NPC Sở Đông có phản ứng gì đối với hành vi này hay không.
Nhưng tình hình cho thấy Sở Đông không có phản ứng gì, chỉ cười cười nghe mọi người nói.
Người tự giới thiệu đầu tiên là Ngụy Đa.
“Mặc dù đa số mọi người đều biết em rồi, nhưng em vẫn muốn giới thiệu một chút.” Ngụy Đa cười hì hì, “Em là Ngụy Đa, sinh viên năm thứ tư khoa Anh Ngữ của đại học A.”
Ngụy Đa là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nhuộm một đầu tóc nâu, rất hay cười, là con nhà giàu.
Y dáng dấp đẹp trai, bình thường có thể chơi có thể quậy, lại giao thiệp rộng, bởi vậy mới có thể tập hợp được một nhóm người biết hoặc không biết hoặc giả vờ không biết tụ lại với nhau.
“Em nói xong rồi, tới mấy anh chị đó.” Ngụy Đa chớp mắt, nhìn về phía Tấn Hải.
“Tấn Hải, tiến sĩ ngành tiếng Trung.”
Tấn Hải hướng mọi người gật đầu, giới thiệu rất đơn giản.
Tấn Hải người này bình thường rất ít nói, nhìn cũng rất nghiêm túc, còn có một thân cơ bắp, so với trong tưởng tưởng như kiểu thư sinh yếu nhược của ngành tiếng trung không có chút liên quan nào.
“Anh lợi hại thật nha, là tiến sĩ luôn.”
Tần Hoan một mặt ngưỡng mộ, Tấn Hải chỉ lắc đầu cho qua.
Tần Hoan cũng hướng mọi người nói: “Chào mọi người, tôi là Tần Hoan.
Tôi là tiếp viên hàng không, tốt nghiệp cùng trường với Phi Vũ, hiện tại cũng là đồng nghiệp với nhau.” (áu trai hàng không bên trung đẹp lắm tui gặp rồi còn chêm thêm đồng phục hàng không nữa đẹp trai dã man).
Tần Hoan nói chuyện nũng nịu, ánh mắt đung đưa nhìn về phía Tấn Hải.
Nhưng Tấn Hải lại không thấy, cúi đầu nhìn mặt bàn.
Mà Đường Thiếu Không cũng không để ý, chỉ đặt lực chú ý vào hai chữ “Phi Vũ”.
Phi Vũ, thân thiết quá nhỉ, cậu còn chưa gọi như thế bao giờ đâu.
Tần Hoan tự giới thiệu xong, chỉ còn lại Tống Phi Vũ cùng Đường Thiếu Không là chưa giới thiệu.
Nhưng hai người không mở miệng, yên lặng một hồi.
“Tôi….”
“Tôi…”
Hai người người đột nhiên đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại.
Nhìn nhau một chút, song song cười lạnh, dời mắt qua chỗ khác.
Bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng Ngụy Đa không nhận ra, cũng không quen Tống Phi Vũ, ngây ngô nói một câu: “Hai người các anh thật ăn ý nha,