Mấy học sinh tự lại thành đám đông, phụ đạo viên Tôn Chí Bình đứng giữa đám người, mặt mũi vô cùng nghiêm túc, nói: “Các ngươi nói cái gì? Không thấy Triệu Thiến, một người sống sờ sờ, tại sao lại không thấy!”Trước mặt hắn, một nữ sinh mặc quần short jean, cùng với một nữ sinh mặc váy ngắn, cả hai đều vô cùng khẩn trương.
Nữ sinh mặc quần short jean chỉ về phía bên hồ, nói: “Khi chúng ta đang đi dạo ở bên kia hồ, thì gặp được một người làm vườn đang cắt tỉa cây cối, bình thường Triệu Thiến rất thích nghề làm vườn, cho nên có nói muốn ở lại học tập một chút, còn hai chúng ta thì đi tham quan nơi khác.
”“Kết quả đến lúc chúng ta trở về thì cô ấy đã biết mất không thấy tăm hơi.
”Nữ sinh váy ngắn nói thêm: “Người làm vườn kia cũng biến mất, bồn hoa hắn đang cắt tỉa cũng bị dọn sạch, cho nên chúng ta mới hoài nghi Triệu Thiến gặp phải nguy hiểm!”“Gọi điện thoại chưa?” Tôn Chí Binh vô cùng lo lắng, hắn ta là người dẫn đầu, nếu như có học sinh gặp nạn thì hắn sẽ gặp phải phiền phức lớn.
“Đã gọi nhưng không có ai bắt máy.
” Đám sinh viên nói.
"Tôn lão sư, ngài đừng gấp, ta đã bảo nhân viên đi tìm.
” Xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngô chủ quản cũng lập tức chạy tới.
Cô ta có chút chần chờ nhìn về phía hai nữ sinh: "Nhưng có chắc là hai ngươi gặp được một thợ làm vườn hay không?”“Đúng vậy, hắn còn mặc đồng phục của khu nghỉ dưỡng, cầm một cây kéo lớn, đứng ở đó cắt tỉa cây cối.
” Nữ sinh mặc quần ngắn nói một cách khẳng định.
"Thế nhưng…khu nghỉ dưỡng của chúng ta trước nay không có thuê thợ làm vườn dài hạn, bình thường cứ ba tháng một lần, chúng ta sẽ tìm người làm vườn chuyên nghiệp đến cắt tỉa, mà lần gần nhất chính là nửa tháng trước.
”Lời nói của Ngô chủ quản khiến cho sắc mặt đám người càng thêm khó coi hơn.
Nói như vậy, thợ làm vườn kia là giả mạo?Vậy khả năng hắn ta là người xấu càng lớn hơn!Một nữ sinh mất tinh tại nơi hoang vu này, hầu như ai cũng có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra thảm kịch gì.
Lúc này, Giang Thần đứng nghe nửa ngày thì đột nhiên tiến lên, hắn nhạy bén nhận ra được một vấn đề, nếu đối phương muốn bắt nữ sinh thì dẫn người đi là được rồi, cần gì phải dọn cả bồn hoa đi?"Trương lộ, bồn hoa mà các ngươi thấy trông như thế nào?” Hắn mở miệng hỏi.
Mọi người nhìn ra là Giang Thần thì đều có chút nghi hoặc, tại sao lúc này hắn lại đứng ra.
Nhưng Trương Lộ đang rất lo lắng cho nên trả lời theo bản năng: “Đó là một loại cây cảnh có chiều cao bằng người, hẳn là cây, nhưng loại cây khác cũng không thể cao như vậy được.
”“Cao bằng người sao?” Ngô chủ quản ở bên cạnh nghe như vậy thì vô thức phóng đại âm lượng.
"Ngô chủ quản biết chút gì sao?” Giang Thần nhìn về phía cô ta.
Đối phương lại ấp úng, không quá muốn nói.
"Ngô chủ quản, sinh viên của ta xảy ra chuyện ở khu nghỉ dưỡng của các ngươi, ngươi tốt nhất phải cho ta một lời giải thích rõ ràng, biết cái gì liền mau nói, nếu không đến lúc đó đồng chí trị an sẽ đến hỏi ngươi!” Tôn Chí Binh cắn răng nhìn chằm chằm Ngô chủ quản, tựa như một con dã thú đang nổi giận.
Tuy rằng bình thường hắn ta có chút lõi đời, nhưng hiện tại liên quan đến an nguy của sinh viên, đối phương biết rõ ràng nhưng không muốn nói ra, thì thử hỏi làm sao hắn không muốn mắng người.
Một đám học sinh cũng đều nhìn sang.
Bình thường Ngô chủ quản rất nghiêm khắc với cấp dưới, giống như một con cọp cái uy phong, nhưng khi đối mặt với sự chấn vấn của một đám người ngoài, cô liền lộ ra chút hoảng hốt.
Dù sao cô cũng không thể khấu trừ tiền thưởng của những người này, hiện tại bạn của đối phương đã mất tích, khó đảm bảo bọn họ sẽ không làm