An Vĩ cúi đầu, sau khi nhìn thấy nàng khóc nức nở, khuôn mặt trở nên dịu hơn, những lời trách cứ bên miệng cũng đã biến mất.
"Nếu em không tới cứu chị, chị đã bị hắn hại chết!"
Cánh tay nàng ôm cô càng chặt, tay đẹp của An Vĩ vuốt ve đầu tóc nàng."Em sai, Cơ Nhi, chị đừng khóc nữa, là em đã tới chậm."
Tiếng khóc của nàng vẫn không ngừng lại, An Vĩ kéo nàng ra khỏi lồng ngực cô, ngón tay nắm lấy cằm nàng, hơi nâng đầu nàng lên.
Nhưng khi cô nhìn thấy hai mắt nàng đẫm lệ, trái tim lập tức mềm xuống, tuy nhiên bản tính của cô vẫn rất ác liệt, trong miệng thoát ra hơi thở lạnh băng, uy hiếp nàng: "Nếu nàng còn tiếp tục khóc, ta sẽ hôn môi nàng."
Một câu này, thật sự rất kỳ hiệu, nàng bị dọa sợ đến nỗi lập tức ngừng khóc thút thít, nhưng, bởi vì cực kỳ kinh hoảng, nàng vẫn phải hít thở một hơi thật mạnh, sau đó mới......!hung hăng đánh cô một cái!
Diêm Cơ lập tức che mặt mình lại, khuôn mặt nóng bỏng trở nên đỏ bừng, không dám nhìn An Vĩ, rất sợ sẽ nhìn thấy một đôi mắt cười nhạo bỡn cợt.
Ai biết, An Vĩ lại ấn mặt nàng vào trên bộ ngực có cũng như không của cô.
"Chị là vợ của em là vương của em, em đương nhiên sẽ không để chị phải chịu tổn thương."
Nghe những lời nói âu yến này của cô ở bên tai mình, sức nóng trên mặt nàng càng thêm nghiêm trọng.
"Vĩ......!An Vĩ......!vì sao cậu không cứu tớ......!vì sao?."Giọng nói của con quỷ kia dần dần truyền đến, thân thể của Diêm Cơ run lên, An Vĩ nhìn về phía con quỷ đang đứng cách đó không xa.
"Tìm chết, thật to gan, cũng dám hãm hại nương tử và hài tử của bổn đế!"
Cô đang muốn giơ tay lên, ý muốn một chiêu đánh gục con quỷ kia, nhưng giữa chừng cô dừng lại, cô nhìn con quỷ kia chỉ thấy mắt nó không có đồng tử thật sự quá khủng bố! Mắt tràn ra máu cũng vậy!
Cô đã nhận ra con quỷ này là ai.
Là Tiểu Hoàng, cô không nhìn vào mắt Tiểu Hoàng, chỉ mở miệng nói: "Tiểu Hoàng......!cái chết của cậu thật sự không phải do tớ làm, vì thế cậu đừng tiếp tục quấn lấy tớ nữa."
Cô vẫn luôn nghe thấy Tiểu Hoàng nói câu cứu hắn, trong lòng cảm thấy sự tình không hề đơn giản.
Ngày thường khi cô vẫn còn làm ở quán cà phê, Tiểu Hoàng vẫn luôn chăm sóc cô, cho dù bản thân cô luôn vụng về chân tay, luôn phạm sai lầm, Tiểu Hoàng đôi khi cũng đổ lỗi cho cô.
Cô lập tức hỏi một cách nghi ngờ: "Có phải ai đó đã giết chết cậu hay không?."
"Giết chết tớ......!là tên đáng ghét kia......!ông ta đã khiến tim tớ ngừng đập......!chính ông ta đã giết chết tớ! Cậu vì sao không cứu tớ......"
Quả nhiên, có người đã giết chết Tiểu Hoàng.
Cô cảm giác được thân thể bồn chồn của Diêm Cơ, vội vàng ôm chặt nàng, không cho nàng nhúc nhích.
"Là ai đã giết chết cậu?"Cái chết của Tiểu Hoàng không hề đơn giản, nhưng, tin tức trong TV lại nói rằng Tiểu Hoàng bị chết đột ngột.
Vậy thì ai đã giết chết cậu ấy?
"Ông ta......!ông ta đang ở chỗ này, đang ở chỗ này, ông chủ đang ở trong văn phòng......!rất lớn, rất lợi hại......!tớ hoàn toàn không thể kháng cự lại ông ta."
Cô ngẩng đầu lên nhìn Diêm Cơ trong lòng mình, nói: "Tiểu Hoàng đã bị giết chết, em không thể cứ mặc kệ ngồi xem.
Lúc trước cậu ấy đối xử với em rất tốt, luôn chăm sóc em."
Nghe An Vĩ nói xong cô thầm nghĩ.
Xem ra, vừa rồi Tiểu Hoàng đi theo nàng, cũng không phải là muốn lấy mạng nàng, mà là trên người nàng có khí tức của Vĩ nhi, nên hắn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
Chẳng trách cậu ấy vẫn không rời khỏi quán cà phê, thì ra cậu ấy còn muốn báo thù, còn có tâm nguyện chưa hoàn thành xong.
Vì thế, cậu ấy gọi điện thoại cho nàng, không, phải nói là gọi cho Vĩ nhi, cú điện thoại ấy không phải là từ ông chủ cửa hàng, mà là của Tiểu Hoàng.
Mặc dù Tiểu Hoàng nói đứt quãng, nàng không hiểu được hết toàn bộ, nhưng nàng vẫn có thể nắm giữ mấy từ mấu chốt —— "Văn phòng của ông chủ", "Thật sự rất lớn, rất lợi hại".
An Vĩ cúi đầu, nhìn thấy nàng đã dần dần bình tĩnh lại, không thể không thở dài: "Vừa rồi chị còn sợ muốn chết, hiện tại đã muốn giúp hắn sao."
"Giúp hắn đi." Nàng kéo kéo ống tay áo to rộng của An Vĩ, cô không tiếp tục nhằm vào Tiểu Hoàng nữa, cả hai thỏa hiệp.
"Xem ra, vật đã hại chết hắn, đang ở trong văn phòng của ông chủ?"
Cô kinh dị nhìn Tiểu Hoàng: "Cậu có thể nói một câu cụ thể hay không, đến tột cùng là thứ gì đã hại chết cậu?"
Đầu của Tiểu Hoàng lắc lắc, lặng lẽ xoay người, hai chân bay trên không, di chuyển về phía văn phòng, nhìn cậu ấy di chuyển một khoảng cách xa.
Tiểu Hoàng đi tới cửa văn phòng, Tiểu Hoàng lập tức run rẩy giống như hình nhân giấy, ngồi xuống cách cánh cửa không xa.
"Ông ta......!ông ta đang ở bên trong, thật sự rất khủng khiếp."
Diêm Cơ muốn bước lên xem thử, ai ngờ chỗ bụng nhỏ đột nhiên dao động một trận, khiến nàng phải lập tức ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay che kín bụng mình.
An Vĩ dường như đã cảm nhận được điều gì đó, vội vàng cúi xuống đỡ lấy nàng.
"Hài tử......!vừa rồi hình như nó bị giật mình." Kỳ lạ, cái bụng này rất phẳng, trước kia chưa từng có sự sống mãnh liệt như thế, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nàng cau mày, mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ đóng chặt, giọng điệu nghiêm túc nói: "Là gia hỏa nào lợi hại như vậy, sao lại xuất hiện ở chỗ này."
Nơi này không giống như là nơi có cực âm nguy hiểm, loại quỷ có cấp bậc như thế không nên xuất hiện ở đây.
Và tiểu gia hỏa trong bụng nàng, rất có thể đã chịu ảnh hưởng bởi thứ bên trong cánh cửa, mới dao động mạnh như vậy.
An Vĩ nghe thấy những lời Diêm Cơ nói, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cô đột nhiên nghĩ đến, thời điểm khi khởi công xây dựng khu dân cư nhỏ gần đó, từng xảy ra không ít sự cố.
Chủ yếu là nghe thấy một số người dân bản địa nói với cô, nơi đó đã từng là một bãi tha ma.
Nhưng sau khi các công ty bất động sản muốn mở rộng kinh doanh, đã xây dựng một cách điên cuồng.
Do đó, bãi tha ma đã bị phá hủy và thay vào đó là khu dân cư nhỏ này.
Tại lối vào khu dân cư được dựng tám pho tượng ngựa bằng đồng, giống như chính là vì muốn trấn áp âm khí nơi này.
Ngay từ đầu, căn bản