Thời điểm khi chúng ta tới tiệm cà phê, từ ngoài cửa đã có thể nhìn thấy sự trống vắng trong tiệm.
Ngay cả khi tiệm được mở cửa trở lại, kinh doanh cũng không bằng như lúc trước.
Ông chủ mặc một bộ đồ tây, đứng ở trước cửa tiệm, đang thở ngắn than dài, u sầu đầy mặt.
An gia gia vừa bước xuống xe taxi, hai mắt lập tức nhìn về phía tám con ngựa đồng trước cổng vào khu dân cư nhỏ, bước chân bất chợt dừng lại.
Ông ấy vẫn luôn ngơ ngác nhìn về phía bên kia, An Bình cảm thấy rất kỳ lạ, tầm mắt cũng nhìn theo gia gia gia nhà mình, không ngờ lại bị An Vĩ dùng tay che khuất.
"Đừng nhìn, đi vào."
An gia gia nhướng mày, nhìn về phía tám con ngựa đồng kia, nhìn trái nhìn phải, cũng không thể nhìn ra hoa lá gì.
Ông đột nhiên nghĩ đến, Tiểu An là người bí ẩn, không chừng con bé có thể nhìn thấy những thứ mắt thường không nhìn thấy ví dụ như quỷ hồn.
Ông nghĩ đến đây, nhìn về phía An Vĩ rùng mình một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt, bước theo mọi người đi vào.
Ông chủ nhìn thấy An Vĩ tới, còn mang theo ba ông cháu, khuôn mặt tràn đầy u sầu ngay lập tức tươi cười, vui mừng khôn xiết.
Chỉ thấy ông ấy trực tiếp chạy ra, nắm tay cô một cái, kích động nói: "Ai nha, Tiểu An, mau, mau vào đi."
An Vĩ gật gật đầu, đang muốn đi theo ông chủ cùng nhau đi vào, bỗng nhìn thấy An gia gia dừng bước chân nhìn lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa kính.
Ông cau mày, mắt lại nhìn xuyên từ cửa kính tới sàn nhà, sau đó nhìn cảnh sắc ở bên trong cửa tiệm.
Không biết có phải theo cảm tính hay không, Diêm Cơ luôn cảm thấy, phương hướng mà An gia gia đang nhìn, đúng là vị trí mà ngày đó, nàng đã nhìn thấy tiểu Hoàng ngồi.
"Gia gia?" An Bình gọi An gia gia một tiếng, lúc này ông ấy mới hồi phục lại tinh thần, nhưng mỗi khi ông ấy bước gần về phía cửa, khuôn mặt ông ấy càng âm trầm hơn.
"Gia gia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt kém như vậy, bởi vì không cảm thấy thoải mái hay sao?" An Bình nhìn thấy sắc mặt ông mình vừa trắng vừa xanh, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, đầy mặt lo lắng.
Khi bốn người tiến vào trong tiệm, An Bình luôn cảm thấy, độ ấm trong tiệm đột nhiên "vèo" một cái, đột ngột giảm xuống! Cô nàng không thể không ôm lấy hai cánh tay của mình, bắt đầu không ngừng ma xát.
"Ông chủ, ông bật điều hòa nhiệt độ quá thấp, đúng không? Lạnh quá!."
Ông chủ mang vẻ mặt không hiểu nhìn cô nàng, nói: "Tôi không mở điều hòa."
Đôi mắt An gia gia cùng An Vĩ giống như mắt chim ưng nhìn về phía văn phòng của chủ quán, cửa đóng chặt, nhưng hai người dường như nhìn thấy được gì đó, đi về phía nơi đó.
"Chờ đã, vị khách này."
Chủ quán nhìn thấy An Vĩ cùng An gia gia đi về hướng không thích hợp, vội vàng ngăn cản cả hai, ông bước lên nhìn An Vĩ một cái rồi mới nói với An gia gia: "Nơi đó là văn phòng của tôi."
"Gần đây ông có mang về một số đồ vật kỳ lạ hay không?"An gia gia liếc An Vĩ một cái, thấy cô gật đầu rồi mới trực tiếp hỏi, ông chủ hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt nhợt nhạt, chạy về phía văn phòng, lấy bức tượng đồng hình thú bị nứt thành hai nửa ra.
"Cái này! Tôi đã đưa nó về không lâu, nhưng hôm nay khi tôi tới tiệm, phát hiện ra tượng đồng hình thú này đã bị nứt ra.
Vật này đang êm đang đẹp đặt ở trên bàn, sao có thể sẽ bị nứt ra?"
An gia gia cau mày, dùng tay cầm bức tượng đồng làm vật trang trí trên lòng bàn tay.
Sau đó một lúc lâu, không biết ông ấy từ nơi nào móc ra một cái túi rách cũ nát, thả tượng đồng vào trong đó.
"Ông......" Chủ quán có chút giật mình, không biết An gia gia làm như thế là có ý gì.
"Tôi muốn nói chuyện với ông."
......!
"Ông lấy thứ này từ đâu ra?"
Chủ quán thật lòng trả lời: "Tôi mua nó từ một người bán đồ cổ, ông ấy nói, vật này có thể chiêu tài, là vật được khai quật từ một ngôi mộ cổ cực kỳ phú quý thời cổ đại.
Tôi đã trả rất nhiều tiền để mua được nó."
An Vĩ vừa nghe đến đó liền biết, chủ quán quả là người thành thật, chỉ sợ đã bị lừa.
"Hừ! Người đại phú đại quý cái gì, chiêu tài cái gì, chẳng khác gì chiêu quỷ!"Diêm Cơ một bên im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng.
"Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy, Cô gái cô nói thế có ý gì?" Chủ quán sợ hãi, hai tay đặt ở trên bàn không ngừng run rẩy, trên trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch.
"Không ngờ dám mang thứ này bán đi, người bán đồ cổ này thật đúng là đủ âm ngoan."Diêm Cơ chỉ tay vào cái túi trong tay An gia gia, đảo mắt vài lần, hỏi lại, "Ông biết thứ này là dùng để làm gì không? Nó dùng để Áp Tà?" (cản tà)
Diêm Cơ nghiêm túc nói trong sự ngạc nhiên của An gia gia: "Thay vì nói là áp tà, không bằng nói là dẫn tà.
Đúng là nó đã được khai quật từ ngôi mộ cổ, nhưng ngôi mộ cổ kia là ai thì không thể nói được.
Thứ này ở bên trong ngôi mộ đó, đã hấp thu một lượng lớn oan hồn quỷ hồn, biến thành một quỷ vật rõ đầu rõ đuôi.
Vì thế, những gì xảy ra ngày hôm qua, chính là do những thứ dơ bẩn này tụ lại, biến thành quái vật."
Sau khi nghe được những lời Diêm Cơ nói, tất cả điều rùng mình một cái, mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm cái túi trong tay An gia gia.
Khuôn mặt chủ tiệm một hồi xanh một hồi trắng, nhìn là biết đã bị lời nói của Diêm Cơ dọa sợ.
Ông ấy run rẩy, giọng nói đứt quãng: "Cô......!Cô nương đang nói thật sao?"
Ông ấy vừa lo vừa sợ, không nhận ra những gì Diêm Cơ mới vừa nói, khiến người chấn động bao nhiêu.
"Đó là đương nhiên! Thứ này không những không giúp ông chiêu tài, còn hại chết nhân viên trong tiệm của ông.
Chàng trai trẻ gọi là Tiểu Hoàng kia, là bị vật này bám vào người nên mới bị hại chết."
"Không không không, cô nương nhất định là đang nói đùa, sao có khả năng......"
Khuôn mặt ông chủ hoàn toàn nhăn lại, hiển nhiên khó tin đối với những lời mà Diêm Cơ đã nói, điên cuồng lắc đầu.
An Vĩ nhìn thấy bộ dáng ông ấy như vậy, trong lòng thở dài một hơi.
Cũng đúng, nếu đó là người khác, sau khi nghe những lời nói này của An gia gia cùng Diêm Cơ, không đưa hai người họ vào bệnh viện tâm thần đã tốt lắm rồi, càng đừng nói tới tin tưởng bọn họ.
Nếu bản thân cô không phải thiên sư, không phải Diêm Hậu, có thể cô cũng sẽ không tin.
Nghĩ như thế bất giác tay cô lại sờ sờ bụng Diêm Cơ, bụng vẫn bằng phẳng không có một chút thịt thừa, không hề phồng lên, nhưng trong lòng cô biết rõ ràng, bên trong có một tiểu gia hỏa.
Đột nhiên, cô nghĩ tới một việc, không thể không nói, ngoại trừ Diêm Cơ thân phận là diêm quân ra, thì bọn cô có khác gì người thường đâu.
Nghĩ đến đây cô không thể không có chút mỉm cười bất đắc dĩ.
Cô không thể rời khỏi nàng......!
An Bình hiển nhiên đã bị chuyện này câu dẫn hứng thú, nghe thấy gia gia cùng vợ bạn tốt nhà mình nói vậy, cô nàng tất nhiên tin tưởng không chút nghi ngờ.
Cả người cô nàng đều có chút run rẩy, không biết là do hưng phấn, hay bởi vì sợ hãi.
Nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của cô nàng đã bại lộ cảm xúc chân thật trong trái tim cô nàng.
"Ông tin cũng được, không tin cũng thế, tóm lại tôi muốn gặp người đã bán vật này cho ông, thật sự đó là kẻ hại người rất nặng!"Sau một hồi kinh ngạc với những gì Diêm Cơ nói ra, An gia gia lấy lại tinh thần hướng về ông chủ nêu yêu cầu.
Ông chủ nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy chạy về phía văn phòng, chắc hẳn là muốn tìm thông tin liên lạc với người bán đồ cổ kia.
An Vĩ không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, vì vậy dời lực chú ý tới nơi khác.
Cô đột nhiên nghĩ tới hướng vừa rồi An gia gia nhìn xem, không nhịn được hỏi một câu: "An gia gia, vừa rồi ông nhìn về phái tám bức tượng ngựa bằng đồng, có phải đã phát hiện rồi không?"
Ông ấy run rẩy râu bạc, liếc mắt nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.
An Bình đối với chuyện này hiển nhiên là hứng thú lớn hơn sợ hãi, cô nàng mang vẻ mặt chờ mong nhìn gia gia nhà mình, chờ đợi ông ấy mở miệng.
"Không......!chỉ là người quét dọn vệ sinh, có thể ông đã nhìn lầm." An gia gia lắc lắc đầu, cười hiền hậu, sờ sờ đầu nhỏ của An Bình: "Cháu nha, không phải đã nói không muốn kế thừa gia nghiệp hay sao, hiện tại sao lại có bộ dáng hứng thú như thế?"
Khi An Vĩ nghe thấy lời ông ấy nói, lập tức nhíu mày, người quét dọn vệ sinh? Lúc ấy cô rõ ràng nhìn thấy không phải người quét dọn vệ sinh, nhưng vì sao An gia gia lại phải giấu.
Nghĩ lại trước đó khi cô tới đây làm việc, cô từng chạm mặt với một bác gái quét dọn vệ sinh, nhớ tới biểu tình và thần sắc quỷ dị của bác ấy giống như tử thi, cô không thể không cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc.
Nếu hiện tại An gia gia đang ở chỗ này, không bằng hãy nói rõ ràng đi, có người giải quyết giúp dại gì không nói.
An Vĩ đang muốn mở miệng nói với An gia gia về chuyện lúc trước ta gặp được bác quét dọn vệ sinh kia tử thi kia, vừa lúc ông chủ cầm một tấm danh thiếp đi tới, bàn tay run rẩy đưa cho An gia gia.
"Ông già, tôi vừa mới suy nghĩ cẩn thận rồi......!tôi nghĩ ông và tiểu cô nương kia nhất định là cao nhân, kinh doanh cửa tiệm xuống dốc không phanh, còn khẩn cầu ông hãy giúp một chút, đây là số điện thoại và địa chỉ của người bán đồ cổ kia."
An gia gia không trả lời, tay vừa cầm được tấm danh thiếp, lập tức nhìn xem, khịt mũi.
"Nhà anh ta ở trong khu dân cư nhỏ bên cạnh!"
Ông chủ vừa nghe thấy, trên mặt rõ ràng có chút giật mình, vội vàng dò đầu qua xem, cả kinh kêu lên: "Ai! Thật đúng là khu dân cư nhỏ bên cạnh."
"Trước đây, tôi hay đến cửa hàng của anh ta và mua hàng.
Hơn nữa đã trở thành bạn của anh ta, vì thế không suy nghĩ nhiều.
Không ngờ rằng nhà anh