Sau khi ông Trần dặn dò Trần Thiên An này nọ thì ra về, còn phần Trần Thiên An thì như ăn phải khổ qua có khổ lại không thể nói.
"Tối nay con ngủ ở đây đi, dù sao con cũng là đệ tử của Vĩ nhi nhà chúng ta cũng không thể bạc đãi con được", Bà Nhàn dắt Thiên An đến phòng đã an bài cho cô.
Suốt buổi từ hồi ông Trần về thì Thiên An không nói một lời, giờ bà Nhàn ở bên cạnh nói liên tục nhưng một chữ cô cũng nghe không vào.
Thấy cô như thế bà Nhàn cũng chỉ lắc đầu rồi đi ra ngoài, dù sao cũng là con người thấy cảnh này không bị dọa cho chết là may rồi, cũng còn may bà cũng dần tập quen với mấy chuyện này rồi, tuy lúc đầu có hơi kinh ngạc nhưng không đến nỗi phải sợ như cô ấy.
Bà vừa ra khỏi phòng Thiên An thì gặp ngay An Vĩ, thấy cô đứng đó bà biết cô có việc muốn hỏi bà bà liền đi tới,"Con đợi mẹ sao?
"Dạ....!cô ấy sao rồi?",An Vĩ nhìn lên phòng Thiên An rồi hỏi bà Nhàn.
"Chắc là còn hoảng sợ lắm", Bà Nhàn cũng nhìn theo ánh mắt của An Vĩ thở dài nói.
"Mẹ đi nghỉ đi, con lên nói chuyện với cô ấy",An Vĩ quay sang nhìn bà một cái rồi đi lên lầu.
Đến phòng Thiên An cô nhẹ nhàng gõ ba cái rồi gọi,"Thiên An!!!
Két một tiếng cửa được mở ra, nhưng Thiên An lại đứng chắn ở cửa đưa mắt nhìn ra An Vĩ.
"Con không định mời ta vào trong sao? Dù sao ta cũng....!
"Vào đi", Nói chưa hết câu Thiên An đã đứng sang một bên nhường lối cho cô vào.
An Vĩ nhếch môi một cái rồi bước vào, sau khi An Vĩ đi vào rồi Thiên An cũng đóng cửa lại.
An Vĩ đang đứng đột nhiên một trận quay cuồng, cô đưa mắt nhìn lên thì thấy Thiên An đang nằm đè cô trên giường còn nở nụ cười vô cùng giảo hoạt, chỉ nghe cô ta nói,"Thì ra sư phụ của tôi lại là một mỹ nữ, lúc sáng quả thật không nhìn rõ hiện giờ nhìn mới biết cô đẹp như vậy.
An Vĩ thấy cô ta dám vô lễ với mình như vậy thì nhíu mày, nói gì thì nói cô vẫn là thầy, là thầy đó sao cô ta dám.
"Đi xuống",An Vĩ lạnh lùng nói ra hai chữ.
Thiên An nghe được liền biết cô đang tức giận, không những không buông tay mà còn nắm chặt hơn, cô áp mặt mình xuống, môi hai người chỉ cách nhau một đốt tay, chỉ cần An Vĩ ngước môi lên là môi liền chạm môi.
"Sư phụ ngay cả giận mà cũng đẹp như vậy", Thiên An lả lơi nói ra một câu, sau đó một tay cô vuốt từ mặt An Vĩ vuốt đến cổ đến xương quai xanh liền dừng lại.
Ánh mắt cô như bị trúng tà nhìn chằm chằm vào xương quai xanh rồi nuốt nước bọt một cái ực.
"Muốn chết? Hôm nay vi sư sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo", Nói rồi An Vĩ vùng người lên một cái, Thiên An chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hắt văng lên sau nó nện lên tường.
Hự...!một tiếng cô rơi xuống đất như bịch muối, An Vĩ từ trên giường ngồi dậy, hai tròng đen của cô hiện giờ đã biến thành mắt hổ đang săn mồi, hai tròng trắng thì tăng gấp đôi còn tròng đen thì thu hẹp lại chỉ bằng một cây tăm, mắt cô long lên sòng sọc nhìn chằm chằm Thiên An, biểu hiện bây giờ cho thấy cô đang rất là tức giận.
Thiên An vừa ngước mắt lên đã thấy được cảnh này, cô vội vàng ngồi dậy lết vào trong góc tường mặt đầy sợ hãi.
Quả thật cô chỉ muốn hù dọa Triệu An Vĩ mà thôi, cô thật sự nghĩ An Vĩ là đồ lừa đảo, vậy chuyện của lúc sáng và cảnh tượng bây giờ là thế nào đây.
An Vĩ bước đến chỗ của Thiên An, thấy cô sợ thành như vậy rồi thì cơn giận cũng dịu xuống phần nào đó.
"Nghĩ ngơi cho sớm đi, mai chúng ta còn phải khởi hành sớm", Nói rồi cô liền bước đi, nhưng vừa đến cửa cô liền đứng lại rồi nói,"Con hãy nhớ cho kỹ ta là thầy của con, mặc dù hiện giờ con sống trong thế giới hiện đại mọi người điều bình đẳng nhưng một khi đã bái ta làm thầy thì phải sống theo cách của ta, còn nữa, ta không muốn chuyện hôm nay lặp lại một lần nữa, nếu còn lần sau không chỉ dọa như thế thôi đâu.", Nói rồi cô liền đi ra ngoài bỏ lại Thiên An vẫn còn sợ hãi đến tột độ.
Một hồi lộn xộn thì cũng qua đi, một đêm này mỗi người điều có tâm sự.
Sáng sớm cả nhà An Vĩ đã chuẩn bị đầy đủ rồi lên đường, Thiên An dù không tình nguyện cũng phải đi theo.
Quê nội của An Vĩ ở Kiến Ninh vì là một vùng đất tốt lại có phong cảnh đẹp nên là địa điểm du lịch rất tốt, xe chạy chầm chậm trên con đường nhộn nhịp, hai bên đường trồng đầy hoa mai và đào, giữa cái màu hồng của hoa đào pha lẫn màu vàng của hoa mai nhìn rất đẹp mắt, An Vĩ thắc mắc là vì sao giữa trời mùa hè tháng tư lại có hoa mai cùng đào đây, thắc mắc thì thắc mắc nhưng cô không đưa câu hỏi này ra khỏi miệng chỉ ngắm phong cảnh hai bên đường.
"Nghe nói sắp đến ngày rước tượng Diêm hậu nên rất náo nhiệt",Anh tài xế đột nhiên lên tiếng làm cả xe càng căng thẳng hơn.
Thấy không khí còn ngột ngạt hơn lúc nãy anh tài xế liền ngậm chặt miệng rụt cổ so vai không dám hé miệng nữa.
"Sao anh biết được?",An Vĩ đột nhiên lên tiếng hỏi.
"A...!là mẹ tôi nói, mấy ngày trước bà có gọi cho tôi về nhưng chưa kịp xin nghĩ thì mọi người đã muốn đến đây nên tôi không xin nữa.
"Ừ...", An Vĩ hỏi nhiêu đó thôi liền không hỏi nữa, cô nghĩ thầm, thì ra đã an bài từ lâu rồi.
Cuối cùng thì xe cũng đến nơi, từ ngoài cổng đi vào đã thấy nơi nơi điều treo chữ hỷ và lồng đèn, nhưng có một điều đặc biệt chính là những chữ hỷ là màu đen còn lòng đèn là màu trắng.
An Vĩ cùng mọi người bước vào nhà, trong nhà ông bà nội cô đã ngồi trên ghế chủ vị, hai ông bà và cả cô dì chú bác dường như không quan nghênh cô cùng người bên ngoại cô cho lắm thì phải.
Cô chào hỏi tất cả người trong nhà thì nhận lại chỉ có cái gật đầu hời hợt.
Mệt mỏi nên cô cũng chẳng muốn so đo gì, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc để tối mai còn có sức mà chiến đấu.
Ngủ một giấc đến tối thì An Vĩ vì đói mà tỉnh, cô xuống giường rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu định đi tìm gì đó ăn thì cô nghe có tiếng nói chuyện loáng thoáng, cô tò mò nên đi đến chỗ đó nhìn thử, từ chỗ này cô thấy được một người phụ nữ tuổi trung niên vì là ngồi quay lưng nên cô không nhìn thấy mặt, đối diện với bà ta là ba mẹ cô, bên trái bà ta là ông bà nội cô, hình như họ đang bàn về hôn sự của cô và Diêm quân thì phải.
Cô lựa chọn đi ra vì cô nghĩ mình có quyền được nghe.
"Tôi hy vọng sính lễ sẽ được mọi người chuẩn bị đầy đủ, tất cả các thứ tôi điều ghi vào đây rồi mọi người xem rồi làm theo đi", Giọng người phụ nữ kia nghe hơi khàn, giọng nói không kêu căng cũng không ngạo mạng, làm An Vĩ cũng có một chút ấn tượng với bà.
An Vĩ đi tới người phát hiện đầu tiên là ông bà nội cô nhưng họ không nói gì, cô đi đến ngồi xuống ghế sopha tự rót cho mình tách trà rồi mới chậm chạp mở miệng,"Nói lại một lần.
Ngồi phụ nữ kia sửng sốt nhìn cô, bà ta đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới sao đó mở miệng,"Cô là thiên sư?
Nghe câu hỏi của bà ta An Vĩ nhướng mày rồi nhẹ giọng nói,"Như bà nghĩ!
Nhận được câu trả lời làm người phụ nữ thở nhẹ ra, nếu nguyên chủ cũng là người trong nghề thì dễ rồi.
"Hôm qua ta nhận được thông điệp từ Diêm quân, ngài bảo ngươi là người lấy còn ngài là người gã.
"Hửm...",An Vĩ buông tách trà nhìn người phụ nữ trước mặt, nhếch môi cười nhẹ rồi đứng lên, trước khi đi mất cô bỏ lại một câu," Ta đã biết.
Người phụ nữ kia cũng không nán lại, An Vĩ đi rồi bà cũng ra về.
Và rồi ngày cử hành nghi lễ cũng đến.
Lúc nửa đêm, nghi thức chính thức bắt đầu.
Khai đạo là một vị mặc trường bào màu trắng, đốt lên đèn lồng trắng đồng nam đồng nữ, trước mặt có một đồng nam cầm bài vị của nhà trai, canh ở sau cửa, còn lại là ra rước dâu.
Lúc cử hành âm hôn rất kiêng kỵ phát ra âm thanh.
Đoàn đón dâu vô thanh vô thức cử hành âm hôn trong nhà gái, nhà gái là ở miếu Diêm Vương cũng đã chuẩn bị từ sáng sớm, ở giữa nhà chính đặt tượng Diêm quân, chung quanh là tiền giấy chất đầy thành núi, nến hương, ngũ sinh lục súc, hoa giấy người giấy, bán màn thầu giấy đỏ, trong phòng khói xanh uốn lượn, đèn nhang chiếu sáng ngời, người ở nhà gái đứng sang hai bên, nét mặt mang theo tươi cười, nhìn đoàn rước dâu mang theo tượng và cả “đồ cưới” đi vào nhà chính.
Chờ người cuối cùng trong đoàn rước dâu ra khỏi cửa, nhà gái ngay lập tức đặt một bàn thờ ở cửa chính, trên bàn bày đầy tế phẩm nhiều màu, quỳ lạy quỷ thần bốn phương, sau đó lập tức đóng cửa.
“Lập gia đình rồi đừng quay về nữa, quay đầu lại thì nên khóc.
Lập gia đình đừng đau lòng, đau lòng đến xé lòng.
Lập gia đình đừng nhớ nhà, nhớ nhà cũng không về.”
Khi đội ngũ rước dâu của nhà trai đến, đặt “đồ cưới” ở nhà chính hoặc đặt ở lều nhỏ trong viện tử, tuyệt đối không được để lộ thiên, vì là Diêm quân gã không phải Âm Hôn bình thường nên không có bài vị, chẳng lẽ bê hai bức tượng làm lễ bái, cho nên sẽ có hai đồng nữ đồng nam tay được cột chỉ đỏ đứng bái đường.
Ngay sau đó, kèn xô-na vang lên trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, mọi người cho rằng âm thanh của tiếng kèn xô-na chính là chiếc cầu nối âm dương, là nhạc khí duy nhất có thể sử dụng trong âm hôn.
Làn điệu thê thiết, âm thanh bi thương, quỷ khí um tùm, nghe kỹ hơn, dường như ngay cả tinh thần mình cũng bị kéo vào một xoáy nước đen.
Trong loại âm thanh này, đồng nam, đồng nữ sẽ tiến hành ba quỳ chín lạy.
Quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ.
Lạy thần, lạy quỷ, lạy âm ty.
Sau đó nghi thức tạm thời ngưng một đoạn.
Tiếp tục, nhà trai mang tiệc rượu ra.
Toàn bộ người ở đây bất luận là nam nữ già trẻ tất cả đều tụ tập ở đây, mấy trăm miệng ăn, mọi người nhốn nháo, nhìn qua phi thường náo nhiệt lại yên tĩnh không một tiếng động.
Nửa đêm nhìn cảnh này cho dù là người to gan lớn mật đến mấy tâm hồn cũng sẽ rung động, mồ hôi lạnh ứa ra.
Trong lúc nghi thức được cử hành Tân lang không được có mặc chỉ có thể ở trong phòng đợi đến ngày cưới thật sự.
Sau khi tắm rửa xong, An Vĩ mang theo một thân hơi nước từ thùng tắm bước ra, cầm lấy y phục để ở bên mặc lên người.
Phục sức màu trắng, không biết là hỷ phục hay tang phục, hình thức có vẻ giống đồ tân lang mặc trong phim cổ trang truyền hình, nhưng mà khác cũng rất lớn.
Bộ quần áo cô mặc trên người này, cổ áo, ống tay, vạt áo đều thêu đầy những hình cổ quái,