Xe ngựa Hầu phủ vừa đi vào cửa chính Khương phủ thì hạ nhân của Khương phủ nhanh chóng vây quanh.
Hứa Song Uyển chuyển Vọng Khang sang tay Phúc nương trước rồi mới đỡ bà bà xuống xe, nàng thấy người nghênh đón bọn họ chính là Đông bá của Khương phủ thì nàng vội vã nói với lão nhân gia: “Ông đến đúng lúc.”
Nàng bảo Ngu nương và Thải Hà mang theo thuốc ở trên xe rồi nói với Đông bá: “Ngài gọi người đến để các nàng ấy qua trước, đây đều là thuốc mà Dược vương đưa cho Hầu phủ để cứu mạng, bên trong đều đã ghi rõ tính chất của thuốc của từng loại, mau mau đưa qua.”
Đông bá vừa nghe thấy vậy thì liên tục chắp tay với Hứa Song Uyển, ngay cả việc thỉnh an biểu Thiếu phu nhân cũng không kịp. Ông khàn giọng gọi thân tín: “Mau dẫn người của cô nãi nãi qua đưa thuốc!”
“Vâng!”
Ngu nương và Thải Hà không cần Thiếu phu nhân phân phó, một tay xách hộp thuốc, một tay xách váy chạy theo phía sau hạ nhân Khương phủ đang hoảng loạn dẫn đường.
Hứa Song Uyển nhìn bọn họ rời đi, lúc nàng quay đầu lại thì chạm phải gương mặt tràn ngập nước mắt của bà bà.
Tuyên Khương thị nhìn cửa nhà mình, thấy con dâu lập tức nắm chặt tay con rồi luống cuống khóc: “Uyển Uyển, ta phải làm sao bây giờ?”
Sao phụ thân bà lại ngã bệnh?
Tuyên Khương thị chợt nhớ tới khoảng thời gian mẫu thân qua đời, cái cảm giác không nơi nương tựa giống như tháng ngày chìm ngập trong tai ương.
“Mẫu thân, đi xem trước.” Hứa Song Uyển lau nước mắt trên mặt bà rồi kiên định dắt tay bà vào trong.
Con dâu đi quá nhanh, Tuyên Khương thị không theo kịp, nhưng lần này bà không gọi con dâu chờ mình mà lau khô nước mắt rồi mau chóng đi theo phía sau.
Khi hai người đến, cháu dâu trưởng Khương Trương thị với khuôn mặt tiều tuỵ đang đứng ở cửa đón bọn họ; Khương Trương thị vừa thấy các nàng thì hành lễ với Tuyên Khương thị rồi nhìn về phía Hứa Song Uyển: “Thê tử của biểu đệ.”
“Đại tẩu.”
Khương Trương thị nắm tay nàng: “Muội và cô cô mau vào đi.”
“Thuốc đã đến chưa ạ?”
“Đến rồi.” Khương Trương thị lau nước mắt bên mắt, miễn cưỡng cười nói: “Tô đại phu đang phân biệt.”
“Đừng gấp, đừng vội.” Hứa Song Uyển thật sự hơi sốt ruột nhưng bây giờ nàng cũng đang cố gắng giữ bình tĩnh: “Muội đã nói với phu quân, gọi chàng ấy nhanh đưa tin vào cung để gọi người của Thái Y viện lại đây…”
“Vẫn là muội nghĩ chu đáo.” Khương Trương thị khóc thành tiếng. Nam nhân trong nhà đều không ở nhà, chỉ còn lại một phòng nữ nhân bọn họ. Lúc phát hiện lão thái gia xảy ra chuyện còn là vào buổi chiều, trước kia các nàng nghĩ là ông mệt mỏi, muốn để ông ngủ nhiều thêm một chút; đợi đến khi phát hiện có chuyện không ổn thì nữ nhân cả phủ, ngay cả bà bà đều suýt ngất xỉu.
Khương gia và Mộc gia, nàng thân là con dâu trưởng của đời cháu khương gia, lão thái gia từ trước đến nay đối với nàng vô cùng coi trọng, có khi còn đối xử với nàng giống như cháu gái ruột chân chính tự tay dạy nàng thế tình cùng học vấn, ở trong nhà này, nàng kính trọng nhất là tổ phụ bất quá, hiện tại hắn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, nàng cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Khương gia hoà thuận, nàng thân là con dâu trưởng đời cháu của Khương gia, từ trước đến nay lão thái gia rất coi trọng nàng, có lúc còn đối xử với nàng giống như cháu gái ruột, tự tay dạy nàng về nhân tình thế thái và học thức. Trong nhà, người nàng kính trọng nhất là tổ phụ, nhưng hiện giờ ông đã hôn mê bất tỉnh trên giường, nàng cũng chẳng biết phải làm gì.
Nàng rất sợ.
Khương Trương thị khóc không thành tiếng còn chân Tuyên Khương thị mềm nhũn. Bà vừa nhắm mắt lại thì Hứa Song Uyển nhanh chóng đỡ bà, nâng cao giọng một chút: “Mẫu thân!”
Tuyên Khương thị mờ mịt mở mắt ra.
“Văn Nhi, em và Kiều Mộc đỡ phu nhân đi vào nghỉ ngơi một lúc đi.” Hứa Song Uyển dẫn theo toàn người đắc lực trong phủ. Trong phòng này có người dùng được, nàng vừa dặn dò thì Văn Nhi biết ý của nàng, nàng ấy và Kiều Mộc nhanh chóng đỡ phu nhân.
“Bên này.” Khương Trương thị cũng không dám khóc, vội vàng nói.
Chờ sắp xếp cho bà bà xong xuôi, Tuyên Khương thị thấy con dâu muốn đi thì kéo tay con, trong mắt đong đầy nước mắt.
Hứa Song Uyển động viên vỗ tay bà: “Con dâu vào xem một chút, có tin sẽ ra nói cho ngài biết.”
Nàng không dám nói với bà bà rằng ngoại tổ phụ không xảy ra chuyện, dù cho đây là câu nói mà bà bà muốn nghe.
“Cô cô, biểu đệ tức đã đưa thuốc qua, muội ấy cần phải qua phân biệt một số loại thuốc, cháu dẫn muội ấy vào, sẽ nhanh chóng đưa muội ấy ra ngoài…”
Khương Trương thị mở miệng, lúc này Tuyên Khương thị mới buông tay ra, khóc lóc nói với con dâu: “Con nhất định phải cứu ngoại tổ phụ của các con, ông ấy là người thân nhất của Trọng An.”
Hứa Song Uyển gật đầu, rảo bước nhanh theo Khương Trương thị vào cửa.
Vọng Khang được Phúc nương ôm đi bên cạnh tổ mẫu. Lúc này, cậu thấy tổ mẫu khóc quá đau lòng, Vọng Khang do dự một chút rồi vỗ vỗ vào vai Phúc nương.
“Phúc bà bà.” Cậu gọi bà một tiếng, ra hiệu muốn đứng xuống.
Phúc bà tỉ mỉ, là một trong những nương tử chăm sóc cậu nhiều nhất nên hiểu rõ ý của cậu, lập tức thả cậu xuống.
Vọng Khang đi về phía tổ mẫu, đi tới trước đầu gối của bà thì cậu móc ra khăn tay nhỏ mà mẫu thân chuẩn bị cho mình, nhón chân lau đi nước mắt trên mặt tổ mẫu.
“Tổ mẫu ngoan, không khóc.” Cậu dỗ bà.
Tuyên Khương thị sợ hãi, không nhịn được nữa, bà khom lưng ôm lấy cháu nhỏ khóc rống lên.
Khương Đại phu nhân canh giữ bên giường nhìn thấy Hứa Song Uyển, hai mắt bà đã sưng lên, nhẹ giọng nói với nàng: “Đến rồi?”
Hứa Song Uyển hành lễ với bà: “Cháu đến rồi ạ.”
Nàng nhìn người trên giường đang nằm yên, giống như một ông lão đang ngủ, hai mắt bỗng đỏ lên.
Hứa Song Uyển còn nhớ hồi nàng mới đến Khương phủ, ông lão này đối xử với nàng ân cần…
Đây là một trưởng bối tốt, là người hàn gắn trái tim của hai nhà, cùng đối địch, cùng tiến cùng lui, đồng sinh cộng tử…
Nếu ông không còn nữa thì nàng không biết trưởng công tử sẽ đau lòng đến mức nào, đau đớn tột độ…
Ông không thể xảy ra chuyện.
Hứa Song Uyển lại nhún người với đại cữu mẫu một lần nữa rồi đỏ mắt lùi sang bên người danh y đang kiểm tra dược tính ở bàn bên cạnh.
Danh y Tôn Diệu là thế giao với Khương gia, là bạn tri kỷ vong niên với Khương Thái Sử, tất nhiên là biết cháu dâu của huynh đệ kết nghĩa. Ông vừa thấy nàng thì lập tức đứng dậy rồi chắp tay cười khổ nói với nàng: “Y thuật của bỉ nhân có hạn, thời gian hành y chưa lâu, ta mới chỉ nghe qua linh dược của Đan lão Dược Vương chứ chưa từng có may mắn dùng qua nên không biết dược hiệu, thực sự chưa biết xuống tay như nào.”
Nếu như dùng sai thuốc khiến bạn cũ có mệnh hệ gì thì Tôn Diệu chẳng dám nghĩ tiếp.
Hứa Song Uyển ngồi xuống: “Hầu phủ chúng ta đã từng dùng qua mấy loại, ta cũng biết một, hai loại; để ta nói chi tiết với ngài.”
“Mời.” Tôn Diệu nhanh chóng nói.
Hứa Song Uyển nói được một nửa, bên ngoài yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu to: “Bẩm Đại phu nhân, Tô thái y trong cung tới…”
Khương Đại phu nhân nặng nề bóp một cái chân mềm nhũn không có sức lực rồi đứng lên, lau nước mắt một bên mắt rồi nói: “Mau mời!”
Trượng phu bà làm khâm sai đại thần, bí mật đi tới Giang Nam xử lý việc thuỷ vận; tiểu thúc tử lại tới bên phía Trường Túc giám sát việc quân đội tiêu diệt cướp; mấy huynh đệ Khương Ngân lại đang vào thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời làm quan; mỗi một nam nhân trong nhà đều gánh vác trọng trách lớn. Nếu lúc này vì sự bất cẩn của mình mà để cho lão thái gia ra đi thì đời này bà không còn mặt mũi gặp người…
Khương Đại phu nhân sợ hơn bất kì ai, nhưng bà biết dù mình nên thiên đạo vạn quả cũng là chuyện sau này nên vẫn luôn tự kiềm chế, giữ bình tĩnh; Tôn đại phu nói không dám dùng thuốc bà cũng cố nén không nôn nóng. Lần này, thấy thái y trong cung tới, bà chẳng còn cách nào khác, chỉ đành gửi gắm hy vọng vào người thái y đến đây.
Cũng may thái y họ Tô vừa đến thì đã nhanh chóng xác định mạch tượng Khương lão thái gia khá giống trúng độc nhẹ. Lúc này đây, ông cũng nóng nảy, quát Khương đại phu nhân: “Sao bây giờ mới gọi người tới? Chậm một chút thì không tìm ra loại độc và thuốc giải tương ứng đâu, các ngươi sẽ phải đưa tang cho lão gia tử nhà các ngươi đấy!”
Khương Đại phu nhân vừa nghe thì chân mềm nhũn, may mắn con dâu bà đứng ở phía sau vội ôm chặt lấy bà.
“Nương, người không thể có việc gì, trước tiên người cứ nghe thái y nói như thế nào, là chậm hơn nữa, là trễ hơn nữa thì bây giờ vẫn còn kịp, phải không? Có phải không?” Khương Trương thị và em dâu ở phía sau phụ giúp đều khóc nấc lên, lúc Khương Trương thị nói chuyện thì môi run rẩy.
Nàng nhìn thái y với đôi mắt tràn đầy hy vọng, bà bà và em dâu cũng vậy.
“Vẫn tốt, còn một hơi thở để cứu. Lúc này cũng không cần điều tra xem loại độc này, thời gian bây giờ không cho phép kiểm tra nữa, loại độc này có hơn mười loại, ai biết được là loại nào? Trừ phi hiện giờ có người đưa thuốc giải cho các ngươi; nhưng ta có một cách thoả đáng, còn cứu về là dạng gì thì các ngươi giống ta, nghe theo mệnh trời đi.” Đại phu họ Tô này là người Đan Dược Vương giới thiệu cho Bảo Lạc Hoàng, bản lĩnh rất giỏi nhưng tính tình thẳng thắn, nói chuyện khó nghe. Trước kia, bởi vì tính tình này nên trong dân gian nhiều lần bị người thân của bệnh nhân đánh, đến lúc vào Thái Y viện hầu hạ Bảo Lạc Hoàng thì tính tình cũng chẳng thay đổi. Cơ mà, bản lĩnh của ông còn lớn hơn tính tình, vừa nói dứt lời thì ông kéo xiêm y trước ngực Khương lão thái gia xuống ngay trước mặt mọi người, đâm kim trên tay vào hai huyệt đạo trên ngực.
“Trước chặn một trận…” Ông vừa nói xong liền đi về phía hòm thuốc, còn chưa mở ra hòm thuốc thì thấy trên bàn bày bình thuốc, nhìn thấy một bình trong đó thì ông nói “ồ”, sau đó ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hứa Song Uyển.
“Của ngươi à?” Ông mở miệng.
Hứa Song Uyển gật đầu với ông, không cần ông hỏi liền nói: “Ta là con dâu của phủ Quy Đức Hầu Tuyên Hứa thị, là cháu dâu ngoại của lão thái tôn, thuốc trên bàn này đều là của Đan Dược Vương đưa cho Hầu phủ ta.”
“Cái này hữu dụng.” Tô thái y lắc lắc bình thuốc màu xanh trên tay.
“Ngài có thể tuỳ ý lấy dùng tất cả.”
Tô thái y nhìn thiếu phụ xinh đẹp thoải mái này, nói ừ rồi xoay người đi về phía bên giường: “Rót một chén nước sạch tới đây.”
Nước sạch nhanh chóng được đưa tới. Tô thái y rút kim ra, hoà một viên thuốc vào
miệng Khương lão thái gia, đút xong một chén, ông suy nghĩ một lát rồi lại đút thêm một chén.
Đút xong xuôi thì ông mới ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt tha thiết mọi người nhìn mình. Lúc này, Tô thái y lúc này mới hậu tri hậu giác rằng người nhà bệnh nhân còn đang chờ tin tức của mình. Ông lắc đầu, nói: “Không cần nhìn lão phu, nhìn lão phu cũng vô dụng, một canh giờ sau ông ấy có thể tỉnh lại vậy thì có thể cứu. Nếu trong khoảng hai ba canh giờ không tỉnh lại, lão phu lại châm cứu dược mạnh hơn; tuy nhiên cứu xong, đầu óc có còn tỉnh táo nữa không thì lão phu không dám cam đoan, chỉ dám cam đoan người vẫn còn giọng tức giận.”
Trong Hình bộ, Đào Tĩnh nhìn thấy Tuyên Trọng An vẻ mặt xanh mét tiến vào nghiêm hình bức cung mình, lão ta cẩn thận nhìn sắc mặt Tuyên Trọng An, đột nhiên cười lớn: “Trời giúp ta!”
Tuyên Trọng An dám đụng đến ông thì ông sẽ để người thân của hắn không chết tử tế được.
Không phải hắn không sợ gì sao? Vậy thì Đào Tĩnh sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sợ!
Đào Tĩnh lão có khi nào bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay? Cho tới bây giờ chỉ có lão đùa bỡn người khác.
“Tuyên đại nhân ơi Tuyên đại nhân, hahahahaha…” Sau khi Đào Tĩnh bị bức cung, cổ họng cực kỳ khàn khàn, nhưng lão vẫn cười rất sảng khoái: “Không nghĩ tới, trời cũng không giúp ngươi.”
Chẳng qua lão chỉ có ý định giết chết Khương lão đầu để hai nhà này lấy danh giữ đạo hiếu lăn xuống, cơ mà chỉ mới bố trí một phen, không ngờ rằng việc có thể thành công.
Ông trời đứng về phía lão, Đào Tĩnh lão là thiên địa chính thống, con của ông trời nên được ông trời che chở.
Lão nói những lời này, Tuyên Trọng An không biết ý trong lời nói của lão nhưng tâm trạng cũng khó chịu. Hắn lập tức đạp một cước vào chân Đào Tĩnh, đạp chân lão ta vào trong hàng đinh.
“Ngươi, làm, ư?”
Đào Tĩnh kêu lên đau đớn.
“Tuyên… Tuyên Trọng An, giải dược trong tay ta!” Đào Tĩnh cắn răng, gào thét.
Lão thề, khi lão đi ra ngoài, lão cần phải tự tay dùng lưỡi dao thịt Tuyên Trọng An, cắt xuống từng mảnh từng mảnh, cho nhi tử mình ăn, tái sinh máu của nhi tử hắn, móc tim nhi tử hắn rồi vứt xác vào hang người chết trấn áp hắn, để hắn đời đời kiếp kiếp đều không được luân hồi, linh hồn chịu đủ vạn nỗi khổ.
“Ngươi làm?” Tuyên Trọng An cúi đầu, nhìn Đào Tĩnh bị đè trong hình cụ.
Trong vô thức, trong đôi mắt đen bóng sâu thẳm của hắn bị một tầng hơi nước làm mờ…
Đào Tĩnh rên rỉ đau đớn, lại cười quái dị, nói: “Ngươi không đấu được ta.”
Lão mở mắt ra: “Thả lão phu ra, dập đầu bồi tội cho lão phu, lão phu sẽ đưa giải dược cho ngươi.”
Tuyên Trọng An cười thở dài một tiếng, một giọt nước mắt trong vắt từ hốc mắt hắn lặng lẽ rơi xuống.
Đào Tĩnh thấy vậy thì sốt ruột, lạnh lùng nói: “Ngay cả ngoại tổ phụ giúp đỡ ngươi có thành tựu, có công lao to lớn mà ngươi cũng không cần?”
Tuyên Trọng An há miệng, cố gắng hít một hơi.
A Mạc cầm roi ở bên cạnh nhìn trưởng công tử bọn họ. Hắn dụi dụi mắt, khàn giọng nói: “Trưởng công tử, vậy, vậy…”
Vậy thì thả lão ra.
Ngoại lão thái gia mới là quan trọng nhất.
“Roi.” Tuyên Trọng An vươn tay ra.
“Trưởng công tử.”
“Roi!”
A Mạc vừa khóc vừa tiến lên, đưa roi lên trước mắt hắn..
Tuyên Trọng An cầm roi mềm rồi quấn hai vòng trên tay. Hắn nhắm mắt lại, khi mở ra thì ánh mắt của hắn đỏ đến mức ngay cả tròng mắt cũng đỏ lên. Hắn nhìn Đào Tĩnh mà gương mặt không hề thay đổi, nói: “Để cho ngươi còn có sức lực nói chuyện là bản quan không phải.”
Hắn phất roi, hung hăng quất vào Đào Tĩnh.
“Ngươi là súc sinh, ngay cả ân nhân, chí thân, ngoại tổ phụ cũng không nhận, súc sinh…” Tiếng hét của Đào Tĩnh dần dần nhỏ hơn, tiếng rên rỉ đau đớn ngắn ngủi mà chua ngoa.
Hành đạo khó, hành đạo khó.
Thế núi hiểm trở, sông nước ngăn cản.
Đại đạo ân nghĩa khó vẹn toàn đôi đường.
Tuyên Trọng An cứ quất hết roi này đến roi khác, những roi kia giống như quất vào người hắn, khiến đầu hắn đau đến trống rỗng.
“Trưởng công tử!”
Trong tiếng la hét của A Mạc, Tuyên Trọng An lảo đảo dưới chân rồi ngã xuống đất.
Tuyên Trọng An đẩy tay A Mạc ra đỡ mình, che mặt ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo mang theo vết máu, nói với giọng mệt mỏi: “Để ta nghỉ ngơi một lát.”
Để hắn nghỉ ngơi một lát, chỉ nghỉ một lát thôi. Chờ hắn đứng lên thì hắn vẫn sẽ là Tả tướng của triều đình, trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu.
**
“Nương, tỉnh rồi! Tổ gia tỉnh rồi! Tô đại phu, Tô đại phu…” Khương Trương thị là người đầu tiên nhìn thấy tổ phụ chớp mắt. Nàng ấy mừng đến phát khóc, gọi người xong liền quay đầu lại vội vàng cẩn thận nắm lấy tay ông: “Tổ phụ, tổ phụ.”
Nàng vui mừng đến mức không biết nói gì.
Lúc này, Khương Đại phu nhân cũng nhào tới, quay đầu lại khàn giọng nói với nha hoàn: “Mau đi báo cho Nhị phu nhân, nói đã tỉnh rồi!”
Cho dù bà đã trải qua rất nhiều gió mưa ở Khương phủ, đã lâu chẳng sợ chuyện gì nhưng bây giờ bà cũng nhào tới trước mặt Khương lão thái gia, khóc rống kêu lên: “Phụ thân!”
Quá tốt rồi, người không xảy ra chuyện.
Hứa Song Uyển thấy người Khương phủ vây quanh, nàng chần chờ một chút, chỉ một chút nàng liền quay đầu, đi ra phòng bên ngoài.
Khương Tuyên thị vừa nhìn thấy nàng liền đứng lên, bà đỏ mắt, lắp bắp nói: “Uyển Uyển, ta không khóc, ta không nói lung tung, ta chỉ nhìn, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn xem, có thể cho nương đi vào không?”
Bà nói khiến lòng Hứa Song Uyển xót xa: “Ngài vào đi thôi, ngoại tổ phụ không sao.”
“A…” Nước mắt Khương Tuyên thị chảy ra, lập tức chạy vào bên trong.
Hứa Song Uyển đi tới, ôm lấy bàn tay nhỏ bé ngoan ngoãn đặt trên đùi, Vọng Khang ngồi trên ghế lớn.
Hôm nay Vọng Khang cực kỳ ngoan ngoãn. Từ khi vào nhà ông ngoại, cậu chưa từng làm loạn. Lúc này được mẫu thân ôm vào lòng, cậu vuốt ve đôi mắt đẫm lệ của mẫu thân, thương tiếc thổi, nhỏ giọng nói với người: “Mắt nương không đau, đừng khóc, Vọng Khang thổi thổi, không đau nữa.”
Hứa Song Uyển cười rơi nước mắt, ôm chặt lấy hài nhi của mình.
Nàng ôm một lúc rồi lau nước mắt. Đang muốn ra ngoài thì đụng phải Phúc nương đang muốn vào bên trong.
Phúc nương nhìn thấy nàng, mắt đỏ lên, nhún người với nàng: “Thiếu phu nhân, trưởng công tử tới.”
Hứa Song Uyển nhìn biểu hiện khác thường của nàng ấy thì ngẩn ra.
“Để nô tỳ ôm tiểu trưởng công tử, ngài đi ra ngoài đi.”
Lúc Phúc nương đến ôm, Vọng Khang khẽ nói một câu: “Vọng Khang cũng muốn gặp phụ thân.”
“Đợi lát nữa.” Phúc nương miễn cưỡng cười nói.
Lúc này, tâm thần Hứa Song Uyển đã không yên, đợi đến khi nàng sờ đầu Vọng Khang rồi ra cửa, chân nàng vừa bước ra khỏi bậc cao thì cả người liền khựng lại.
Nàng nhìn thấy một vệt máu, cả người trượng phu như bò ra khỏi hồ máu, hắn như tu la của địa ngục đứng trong sân. Khi nàng nhìn về phía hắn thì đôi mắt hắn đen tối như cái chết, không chút ánh sáng nhìn về phía nàng.
Hứa Song Uyển bước từng bước về phía hắn.
Sau khi đến trước mặt hắn, nàng chìa tay ra.
Người vẫn không nhúc nhích, nhìn nàng rồi đột nhiên run lên, lui về phía sau một bước. Hứa Song Uyển không chút suy nghĩ liền nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn.
“Sao thế?” Nàng hỏi.
Tuyên Trọng An nhắm mắt lại. Mãi đến lúc này, mãi đến khi được nàng ôm chặt thì hắn mới cảm thấy thân thể lạnh lẽo vẫn còn một chút nhiệt độ; bây giờ hắn mới cảm thấy hoá ra mình còn sống.
“Uyển Uyển?” Hắn nhỏ giọng gọi tên nàng.
Giọng của hắn nhỏ, nhỏ giống như không giống hắn, yếu đuối không giống người đỉnh thiên lập địa bên ngoài, trưởng công tử chống đỡ cả phủ Quy Đức Hầu.
“À, phu quân.” Hứa Song Uyển ôm chặt hắn, nàng ngẩng đầu lên, nhịn không được khóc thành tiếng: “Rốt cuộc là sao thế? Đừng làm thiếp sợ.”
Tuyên Trọng An cúi đầu, đầu hắn mệt mỏi tựa vào vai nàng, khẽ nói bên tai nàng: “Uyển Chuyển, đường quá khó, quá nguy hiểm.”
“Khó khăn hơn nữa, nguy hiểm hơn nữa, chàng còn có thiếp, còn có nhi tử của chàng, chàng có Uyển Cơ, có Vọng Khang…” Hứa Song Uyển đưa hai tay sờ về phía đầu hắn, nàng ôm đầu hắn thật chặt: “Chúng ta sẽ ở bên chàng đến chết, phu quân à.”