Quy Đức Hầu Phủ

Chương 88


trước sau

“Sao thế?”

“Ngươi là ai?”

“Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân?”

“Người đâu, đại công tử bị đánh! Người đâu, mau đến đây!”

Lúc đám người Tiêu Bảo Lạc tìm đến, Phụng Cảnh Ty đang tổ chức tiệc ở “Thanh Bình lâu”.

“Thanh Bình lâu” là kỹ viện của quan lại, sau lưng chính là Phụng Tiên Thừa, lần này hơn nửa khách mời đều quy thuận Phụng gia, chỉ là người đứng ra sắp xếp không phải người Phụng gia. Phụng Cảnh Ty cẩn thận mở tiệc ở sản nghiệp của gia đình, ai ngờ bị người ta đánh. Người xung quanh thấy hắn bị đánh thì đầu tiên là bối rối, sau đó mới lấy lại tinh thần gọi người. Có người nhận ra Tiêu Bát Lạc, lập tức không cố kị là tới làm khách, vội vàng đi ngăn cản.

“Đừng đánh đừng đánh, hắn là Tiêu đại nhân, Lại bộ Thượng thư Tiêu Bảo Lạc!” Có người hầu còn định tới đẩy Tiêu Bát Lạc giúp Phụng Cảnh Ty, chạy đến trước mặt Tiêu đại nhân chặn hắn: “Các ngươi dám làm tổn thương mệnh quan triều đình, nào có lí đó.”

Tiêu Bảo Lạc là người hung dữ. Từ nhỏ hắn đã gầy yếu, nhiều lần bị hài tử hàng xóm láng giềng đánh, hắn đánh không lại nhưng không phục, lại sợ người tới cửa gây phiền phức cho nương hắn; bởi vậy lúc hắn đánh người liền chọn chỗ, đánh cho người ta im miệng không dám lên tiếng.

Sau khi ba huynh đệ tự do tập hợp tại thành Kim Hoài, từ đó hợp tác không lộ kẽ hở. Ngay cả lương khố của quan phủ mà bọn họ cũng dám chung tay phân công làm, đừng nói chỉ là đánh người.

Bọn họ đã đánh rất nhiều người. Lâm Bát Tiếu thấy Bảo Lạc quá kích động, đá cũng chưa trúng vị trí bèn bĩu môi, bảo hắn đá xuống chút nữa.

Đá vào háng mới tàn nhẫn, một hai tháng khỏi sinh hoạt phu thê, đủ khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Tiêu Bảo Lạc lập tức đá mạnh một cước, còn hỏi người tới giúp một câu: “Ngươi là người của bộ nào?”

“Hạ quan là tiểu chủ sự ở Lễ bộ, tiểu đệ họ Lý, có nhi tử bất tài, là tiến sĩ trong ba vị trí đầu của năm nay.” Người kia vội vàng đáp.

“Được, sau này dẫn người đến Lại bộ ta nhìn nhé.” Tiêu Bảo Lạc nói xong lập tức giãy ra, hét to rồi đạp một chân lên mặt Phụng Cảnh Ty, gót chân còn chạm đến miệng hắn, gương mặt trắng bệch bừng bừng lửa giận không khác Tuyên Diêm La có tiếng trong triều chút nào: “Ta cho ngươi mắng Uyển Cơ, mắng này, mắng đi, ngươi mắng cho gia nghe xem…”

“Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân…” Có người quen với Phụng gia, có chức quan to nhất trong triều khóc không ra nước mắt chạy tới: “Đây là sao vậy?”

“Ta dạy bảo tên lắm mồm này, ngươi tới làm gì?” Tiêu Bảo Lạc nhìn sĩ phu, cười lạnh: “Làm sao, Cừu đại nhân, quan lớn như ngài, hôm nay muốn ép ta cúi đầu à?”

Kẻ ác lại cáo trạng trước, Cầu sĩ phu lang kia bèn kêu: “Ây da, có chuyện thì cố gắng nói!”

“Đã cố gắng nói rồi, nhưng có người nếu không nói tiếng người, không ai dạy dỗ, gia đành dạy dỗ một phen.” Tiêu Bảo Lạc chẳng sợ đắc tội người khác.

“Vâng, vâng.” Người đến trước đó vội phụ hoạ. Giữa Phụng Thừa tướng và Tiêu Bảo Lạc, hắn chắc chắn chọn Tiêu Bảo Lạc. Lần này, thánh thượng để một mình Tiêu đại nhân chủ trì tuyển chọn quan lại, ai làm quan ai không thể đều do hắn định đoạt. Hiện tại, cơ hội cực tốt gần ngay trước mắt, hắn phải cố gắng nịnh nọt con riêng của thánh thượng rơi rớt bên ngoài này: “Tiêu đại nhân nói đúng, chắc chắn có đạo lý, đại gia không vội không vội, nghe xem Tiêu đại nhân nói như nào.”

Lúc này, tay chân của Thanh Bình lâu đã được chưởng quỹ dẫn tới, cả phòng nhỏ bị chen chúc chật kín người. Qua Ngọc Cẩn và Lâm Bát Tiếu đều hoành hành từ nhỏ, đánh người đến vỡ đầu chảy máu, sưng mặt sưng mũi, nói không buông tay thì không buông. Bọn họ đã gặp rất nhiều tình cảnh này nên vẫn đè người không buông, chẳng hề luống cuống, chờ xem Bảo Lạc nói như nào.

Tiêu Bảo Lạc chống nạnh xoay người nhìn về mấy người Phụng gia cầm gậy gộc, trừng mắt nhìn, hai chân bước lên một bước, hung hăng vuốt mũi: “Hôm nay dù cho Phụng Tiên Thừa đến thì gia cũng không sợ!”

**

Lão Hoàng Đế rất nhanh nhận được tin là Tiêu Bảo Lạc làm loạn Thanh Bình lâu, nghe nói người nhà họ Phụng ngăn không cho hắn ra ngoài, lão nghe xong rất không vui, lập tức lệnh cho thống lĩnh Ngự Lâm quân đi dẫn người tới.

Thống lĩnh Ngự Lâm quân nhanh chóng dẫn người vào cung, mà Tuyên Trọng An cũng tiến vào cung.

Tiêu Bảo Lạc nhìn thấy hắn bèn bực bội: “Có bản lĩnh cưới tức phụ, không có bản lĩnh che chở, phí lời, uất ức.”

“Làm loại gì thế?” Tuyên Trọng An liếc mắt nhìn hắn, Tiêu đại nhân càng ngang ngược hơn: “Có bản lĩnh ngươi đánh tên Phụng gia lắm mồm kia đi? Ngươi có bản lĩnh như gia không? Không có thì cất hai tròng mắt của ngươi đi, cẩn thận bản quan móc nó ra.”

Hắn hùng hổ, cả người có vẻ phấn khởi, quay mặt nhìn về phía Hoàng Đế còn làm càn hơn ngày thường: “Ngài tìm thần đến làm gì? Không phải thần đã nói với ngài ư, có hắn thì không có thần.”

Lão Hoàng Đế thấy hắn nói chuyện còn thở hổn hển, bèn liếc mắt ra hiệu với thị vệ, trưng ra vẻ mặt cực kỳ hoà nhã: “Trẫm không gọi hắn, là hắn tiến cung có chuyện tìm trẫm, ngươi trước tiên ngồi xuống uống ngụm nước, từ bên ngoài vào chắc cũng khát rồi?”

“Khát.” Tiêu Bảo Lạc vừa nghe, thấy cung nhân cầm nước đến bèn nhận lấy uống một hơi cạn, giọng nói với lão Hoàng Đế cũng tốt hơn: “Đa tạ ngài, ngài không nói thần còn không phát hiện, vậy thần ngồi xuống trước?”

“Ngồi đi.”

“Mệt thật.” Tiêu Bảo Lạc ngồi xuống, hai đôi mắt nhỏ còn phát sáng: “Hôm nay thần dẫn huynh đệ ra ngoài làm loạn một trận, đây mới là tháng ngày con người sống chứ. Từ lúc vào kinh, thần chưa từng thoải mái như vậy.”

Lão Hoàng Đế biết từ nhỏ hắn ở Kim Hoài đã là người yêu thích đánh nhau, sau đó bị lão điều đến châu Lâm châu Vận của châu Hoài làm Tri phủ, cũng nhiều lần dẫn theo đám người kia đến châu Vận chống lại quan chức của châu Hoài.

Vào kinh là đã kiềm chế.

Từ lúc hắn vào kinh, lão Hoàng Đế đã nhiều lần khuyên hắn, khiến hắn chán nản gục đầu, đa số thấy hắn phờ phạc, rất hiếm khi thấy hắn vui mừng như vậy nên lần này lão không nỡ trách hắn.

Lão đành nhỏ nhẹ nói với hắn: “Sao lại đi đánh người?”

“Không phải nhi tử của Phụng Tiên Thừa nói Uyển Cơ à, cái thứ miệng chó không mọc được ngà voi, không ưa.” Tiêu Bảo Lạc vỗ bàn: “Nương thần được lòng nhiều người, chưa từng làm khó dễ người khác, cũng không biết từ chối người ta, đều giữ mặt mũi cho mọi người nên nhà hàng xóm ỷ lại mà nhiều lần bắt nạt bà, không những bêu rếu mà còn mắng bà, đương nhiên thần không ưa, đánh không lại cũng muốn dạy dỗ cho bọn hắn một trận…”

Sắc mặt lão Hoàng Đế lạnh nhạt đi: “Trước kia nương ngươi sống không tốt à?”

“Tốt ở đâu? Toàn mắng bà khắc phu, không biết xấu hổ, nói tiền tài nhà chúng thần đều do bà trộm, còn mắng thần là cẩu tạp chủng…” Tiêu Bảo Lạc vừa nói vừa tức giận đến mức thở dốc, ngực liên tục phập phồng: “Nương thần không phải hơi đẹp một chút, có tiền một chút ư? Đều là phụ thân thần để lại, bọn hắn dựa vào đâu mà nói nương thần như vậy?”

Lão Hoàng Đế nghe xong, cảm xúc trong lòng hỗn độn, trong khoảng thời gian ngắn không lên tiếng.

Tiêu Bảo Lạc nhớ tới trước đây thì nước mắt chảy ra. Hắn đột nhiên đứng lên, lấy tay áo che mặt: “Không nói nữa, thần phải đi về, ngài có việc thì mai lại gọi thần.”

Hắn vừa dứt lời lập tức rảo bước ra ngoài. Thống lĩnh Ngự Lâm quân có thân thủ rất tốt, kéo hắn mới không để hắn đụng vào cây cột.

Dưới sự ra hiệu của lão Hoàng Đế, Quách thống lĩnh dẫn Tiêu Bảo Lạc ra ngoài.

Bọn họ rời đi, lão Hoàng Đế nhìn Tuyên Trọng An vẫn không lên tiếng.

“Năm đó, người đưa bọn họ rời đi chính là tổ phụ ngươi?” Lão Hoàng Đế đã mở miệng.

“Vâng.”

“Đã hai mươi năm.”

“Vâng.” Tuyên Trọng An phụ hoạ một câu với giọng trầm thấp.

“Bạc là tổ phụ ngươi cho?” Lúc đó phủ Công chúa cũng không còn gì, hắn đã thu hồi mọi thứ, chính là sợ nàng chạy mất.

“Vâng.”

Hoàng Đế rất lâu không lên tiếng, Tuyên Trọng An cúi đầu nên không thấy nước mắt trong mắt lão.

Đời này của lão, người có lỗi nhất chính là biểu tỷ không biết từ chối hắn, chưa từng làm khó hắn. Nàng dùng sự dịu dàng đối xử với lão, cuối cùng lại bị lão xâm hại đến mình đầy vết thương, ngay cả một đồng tiền cũng không mang đi…

“Ngươi, cũng may còn giống tổ phụ ngươi…” Nhớ tới trước đây, Tuyên Trọng An cũng hay dùng trái tim bù đắp tội lỗi, ghi nhớ lời nói của lão mà làm theo nên lão Hoàng Đế cũng không muốn làm khó hắn quá. Lão nói: “Ngươi nói việc của ngươi trước đi, trẫm phê chuẩn, sau đó hãy nói với Thái tử là hắn tìm người khác làm mai đi.”

“Tạ ân điển của thánh thượng!” Tuyên Trọng An hất áo bào, quỳ xuống, dập đầu với lão Hoàng Đế.

“Đứng lên đi.” Lúc này, lão Hoàng Đế mới nhìn Tuyên gia vừa mắt hơn nửa, một nửa còn lại hoàn toàn vẫn là căm ghét một mình Tuyên Hoành Đạo.

“Tạ thánh thượng!” Tuyên Trọng An đứng lên.

“Về đi, trẫm cũng có việc.” Lão Hoàng Đế đứng lên, muốn đi xem Bảo Lạc.

“Vâng.”

Tuyên Trọng An lui xuống ra khỏi cung điện. Trên đường trở về, hắn đột nhiên chui ra từ trong xe ngựa, nhảy xuống mặt đất, doạ cho A Tham đánh xe vội vã dừng xe ngựa.

“Trưởng công tử?”

Tuyên Trọng An thu hồi tầm mắt vừa nhìn sang phía đông, được A Tham đỡ, lại lên xe ngựa.

Lần này, hắn không đi vào mà ngồi ở bên ngoài, hỏi A Tham: “Ngươi nói xem, công tử của các ngươi, có phải ta rất vô dụng không?”

“Sao công tử lại nói lời ấy?” Khuôn mặt A Tham đỏ bừng: “Tiểu nhân chưa thấy người trí dũng song toàn hơn ngài.”

“A.” Tuyên Trọng An cười khẽ, trong mắt hoàn toàn là giá lạnh.

Trí dũng song toàn? Trí dũng song toàn gì chứ.

Hiện tại, hắn chẳng thể ra tay với Phụng gia, nhưng cũng có thể từ từ sắp xếp.

**

Cùng ngày, Hứa Song Uyển biết tin Tiêu Bảo Lạc xả giận cho mình từ phía trưởng công tử nhà nàng. Nàng nghe được rằng Bảo Lạc đánh cho Phụng Đại công tử một trận, còn ép Hữu tướng đại nhân ra khỏi cửa, cuối cùng phải để Ngự Lâm quân ra mặt.

Phụng gia không tính là xuất thân huân quý nhất, không phải hoàng gia thân thích, cũng không phải vị trí có thể kế thừa công hầu, có thể “trường vị” cũng không tôn. Trưởng tử trưởng tôn của Phụng gia cũng chỉ có thể xưng là Đại lão gia hoặc là đại công tử mà thôi.

Trước đây, Phụng gia vốn chỉ là một gia đình sĩ phu, xem như là thân thích của nhà sĩ phu; nhưng phía trên sĩ phu có khanh đại phu, trên khanh đại phu có công hầu vương tộc, chỉ là ở Đại Vi thì thân phận huân quý mới rõ ràng được thừa hưởng tước vị. Đến bây giờ, sau khi Phụng gia có xuất thân sĩ phu lên cao thì đã đạp rất nhiều vương hầu huân quý dưới chân.

Đổi lại trước đây, người của phủ Quy Đức Hầu không thể để đám người Phụng gia này tuỳ ý khoe khoang.

Chỉ là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, cũng không phải chuyện mới mẻ.

Nhưng sau khi Hứa Song Uyển nghe Phụng Cảnh Ty bị Tiêu Bảo Lạc gọi là “tên lắm mồm” thì bật cười.

Nàng nghe phong thổ bên phía Kim Hoài đều rất thú vị mới mẻ, bây giờ vừa nghe quả đúng không sai.

Ở kinh thành, chẳng mấy người nói chuyện như Bảo Lạc.

Tuyên Trọng An thấy nàng còn bật cười, bèn thờ ơ nhìn nàng: “Không giận à?”

Nàng không giận, nhưng hắn tức đến hỏng rồi. Hứa Song Uyển nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: “Hắn là một đại gia trưởng tôn, xoi mói một phụ nhân hậu viện như ta há đâu phải việc của một chính nhân quân tử nên làm, tiểu nhân còn có lòng dạ rộng rãi hơn hắn. Phụng gia có một người yêu thích xoi mói phụ nhân, công tử lên án nữ tử còn chẳng giận thì thiếp giận làm gì?”

“Thật không giận?” Hắn vẫn lạnh nhạt nhìn nàng.

Ý cười trên mặt Hứa Song Uyển nhạt dần. Nàng trầm tĩnh nhìn chằm chằm trượng phu; cuối cùng, nàng bất đắc dĩ thở dài, nói: “Nói không để ý là không thể, nhưng giận thì có ích gì?”

“Để ý là được rồi.” Tuyên Trọng An nắm tay nàng.

Hứa Song Uyển sửng sốt, như đã hiểu ra ý tứ của hắn. Nàng im lặng một lát mới lên tiếng: “Ngày sau còn dài, dẫu như nào cũng phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt mới được.”

Chờ vượt qua rồi thì mọi chuyện đều tốt.

Lúc ở Hứa gia, nàng phải gả vào phủ Quy Đức Hầu, tất cả mọi người Hứa gia giúp nàng cảm thấy trời đều sụp. Mọi người chẳng che giấu một, hai; đều thoải mái biểu lộ suy nghĩ trong lòng của bọn họ, ngay cả liền nha hoàn nàng nuôi mười năm còn thay đổi thái độ, đi nhờ vả người khác tiền đồ, chạy nhanh hơn bất cứ ai. Rốt cuộc, bọn họ không cần kiêng kỵ mặt mũi nói nàng giả vờ giả vịt, cũng có thể biểu đạt sự bất mãn về nàng, ai có thể nói bọn
họ không thoải mái?

Nha hoàn làm thiếp cho huynh trưởng nàng còn hãnh diện, lúc gặp lại nàng, sự vô lễ trên người không che giấu nổi, thật giống như từ nay về sau, nàng ấy mới là người hưởng vinh hoa phú quý, còn chủ nhân ngày xưa là người bị nàng ấy đạp dưới chân.

Mọi người vui mừng.

Nhưng những người này thiển cận, ai mà cả đời không có lúc gặp nguy nan rủi ro? Chính bọn họ cũng chưa chắc tránh thoát.

Từ nhỏ Hứa Song Uyển đã học được cách lạnh nhạt nhìn đời, quan sát nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn, thứ duy nhất thiếu chính là sự quan tâm và tò mò.

Nàng thật sự không để ý Phụng gia nhiều. Nàng chỉ dành sự quan tâm nhất cho Hầu phủ, nơi nàng ở lâu dài, còn những thứ khác cũng chẳng quan trọng.

Đây không phải là nàng khoan dung, mà là bản thân tốt thì mới thuộc về mình. Nếu nàng không còn mạng, Hầu phủ không có tương lai, dẫu nàng la hét khắp nơi, tố khổ rằng người khác đối xử bất công với nàng thì có ích lợi gì? Đến lúc ấy, ai còn quan tâm nàng?

Nàng xem nhẹ là bởi nhìn xa, cũng không vì chuyện nhỏ trước mắt mà thoải mái, vui vẻ phấn khởi.

Cả đời người cũng không phải trải qua một hai việc trước mắt. Sống tốt, sống lâu mới có thể trải qua nhiều việc, không để ý thì không bận tâm, giữ sức lực cho mai sau dùng.

Thoải mái nhất thời, chỉ nhất thời.

Hứa Song Uyển do dự một lát, vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng. Nàng nhìn đôi mắt thâm trầm của trưởng công tử, lên tiếng: “Thiếp nghĩ, dẫu sao hắn cũng không phải người quá quan trọng…”

“Hả?”

Hứa Song Uyển rụt rè nở nụ cười: “Chờ tương lai chàng có thể không tốn chút sức nào thì nói sau.”

Cũng không phải không để ý, kết oan kết thù thì sẽ có một ngày kết liễu. Để bảo đảm tính mạng thì vẫn nên khiến thế lực của bản thân mạnh hơn mới là điều quan trọng.

Đứng không vững thì đừng đánh người trước

“Nàng…” Tuyên Trọng An tới gần, chặn trán của nàng, thở dài: “Cũng thật là ác độc.”

“Thật à?”

“Được.” Tuyên Trọng An nhắm hai mắt cọ vào mặt nàng: “Có ngày bọn hắn ngã vào bụi, nàng sẽ tiến lên nói cho bọn hắn biết, đây chính là số của bọn hắn ư?”

Nói cách khác, giễu võ giương oai trước mặt bọn họ? Giẫm bọn họ vài cước? Hứa Song Uyển lắc đầu, nở nụ cười.

Nàng không biết.

“Có điều gì sẽ khiến nàng quên đi tất cả không?”

“Có.” Hứa Song Uyển thấy hắn sắp không vui nên không keo kiệt lời nói. Nàng dịu dàng nhìn thẳng vào hắn: “Chàng.”

Nàng nháy mắt rồi cụp mắt nhìn hắn, thản nhiên nói tiếp: “Không vui vẻ là chàng, dỗ chàng lại là thiếp, phu quân, thiếp rất vất vả đấy.”

Tuyên Trọng An bật cười.

**

Chuyện Tiêu Bảo Lạc đánh nhi tử của Phụng Hữu tướng không nổi lên nhiều sóng gió trong triều, bởi thánh thượng cấm nói, Phụng gia cũng không muốn nhắc lại. Dù sao, mấy chữ “tên lắm mồm” gắn với người thường ngày căm ghét cái ác như thù, quân tử bênh vực kẻ yếu, có vẻ quá khó nghe.

Phụng Cảnh Ty không quen biết nhiều người bên ngoài, hắn cũng đã nhiều lần đắc tội với người khác. Trưởng tử của Phụng Tiên Thừa có danh tiếng chính trực, trái phải chẳng giống ông ta, người ta khen ông ta biết cách dạy con. Trước mắt, danh tiếng của hắn khó giữ, còn làm mất lòng thánh thượng, khiến bản thân bị giam lỏng.

Phụng Cảnh Ty không hiểu nỗi khổ tâm của ông, chê ông là kẻ nhu nhược, khiến Phụng Tiên Thừa tức giận đến mức phát run, lần này càng không thả người.

Bên phía Thái tử không thấy Phụng Cảnh Ty. Phụng Tiên Thừa vốn còn định gả nữ nhi cho hắn, đánh cược một lần; lần này đành từ bỏ hy vọng, ông nhất định phải nghĩ kế lâu dài cho Phụng gia, dẫu hối hận đồng ý lên thuyền giặc của Thái tử, cũng không muốn đánh cược tất cả. Người còn chưa định, ông lập tức để mấy chi khác của Phụng gia chọn ra một người thay thế.

Nhiều người muốn làm hoàng thân quốc thích nên rất thích vị trí Thái tử phi. Mấy chi khác của Phụng gia nhận được tin này, bắt đầu tranh chấp trong việc chọn người. Phu nhân của Phụng tướng cũng nhiều lần oán giận Phụng Tiên Thừa.

Phụng Tiên Thừa đảm đương chức Hữu tướng, chính là chen chân trong thiên quân vạn mã, đạp lên đầu người khác mà làm. Ông rất dễ nói chuyện trong triều, ai ai cũng có thể tán gẫu vài câu, ai ai đều có thể xưng huynh gọi đệ, rất thân thiện; nhưng trong nhà nói một không nói hai. Phu nhân ông chỉ oán giận một câu đã bị ông tát cho hai cái. Phu nhân Hữu tướng đang sống những tháng ngày thoải mái lâu lập tức im hơi lặng tiếng, còn không dám đồng ý lén lút thả trưởng tử ra ngoài, chỉ sợ Phụng Tiên Thừa hưu mình.

Trước kia trong nội trạch của Phụng Tiên Thừa không yên ổn nên ông đã mạnh tay đưa thê tử về nhà mẹ đẻ, phu nhân Hữu tướng rất vất vả mới quay lại được nhà chồng. Bà đã bảy, tám năm không gây sự; không làm loạn thì muốn gì được đó, Phụng Tiên Thừa cũng dễ nói chuyện. Phụng Tiên Thừa thấy bà vừa muốn làm loạn thì cũng lười nói thêm vài câu với chính thê, không dạy được thì định đuổi bà về nhà mẹ đẻ. Phu nhân của ông rất lắm mồm, rất thích nói xấu sau lưng, khinh thường nhiều người như cá diếc sang sông. Bà về nhà mẹ đẻ một chuyến, lúc quay lại có thể nói người nhà mẹ đẻ từ lớn đến nhỏ, ngay là súc sinh mà bà có thể chỉ ra cái tốt cái xấu, chẳng có ai khiến bà yêu thích, hợp mắt bà. Phụng Tiên Thừa thấy trưởng tử bị người ta mắng là tên lắm mồm, cũng thẹn quá hoá giận, trong lòng sợ là trưởng tử giống mẫu thân. Ông tự mình rút kinh nghiệm xương máu, ngẫm nghĩ mấy ngày liệu nhi tử mắc phải tật xấu này?

Ông vừa nghĩ lòng vừa nguội lạnh.

Trưởng tử coi thường và không ưa rất nhiều người. Hắn không phải ghét người này nham hiểm thì là chê người kia độc ác, không phải nghi ngờ người nọ mua danh chuộc tiếng thì chính là cảm thấy người ta tiếp tay cho giặc. Ngay cả người phụ thân này mà hắn cũng cảm thấy nhu nhược vô năng, chẳng có mấy người lọt vào mắt hắn.

Đứa nhi tử lớn nhất xem ra là không được, Phụng Tiên Thừa nghĩ đến đây bèn thở dài. Trưởng tử không thành đạt, căn cơ của Phụng gia chắc là không ổn định, ông nào còn tâm tư để ý Thái tử. Lần này, ông cuống quýt đi tìm nhi tử dưới gối hoặc đệ tử trong tộc, muốn tìm ra mấy người có thể gánh vác gia nghiệp.

Bởi vậy mà Phụng gia lạnh nhạt hẳn đi, thậm chí Phụng Tiên Thừa còn có ý lấy lòng Tuyên Trọng An và Tiêu Bảo Lạc trong triều. Ông xoay trái xoay phải, nịnh nọt bốn phía trong triều. Người Phụng gia, đặc biệt là người trẻ tuổi không chấp nhận, cho là ông quá tâng bốc xu nịnh; vì thế Phụng phu nhân không thả Phụng Cảnh Ty ra ngoài theo lời trượng phu, nhưng bọn họ lại liên thủ thả ra.

Thả ra còn chưa tính, huynh đệ Phụng gia còn gọi người trong tộc đánh một trận đáp lễ, xả giận cho Phụng gia!

Người kia chính là con riêng của thánh thượng thì sao? Đại ca bọn họ vẫn là bằng hữu tốt của Thái tử, người xưng huynh gọi đệ với Thái tử đấy! Thái tử phi sau này còn là người Phụng gia, chẳng lẽ bọn họ còn kém hơn người khác?

Những năm này, Phụng Tiên Thừa một tay nâng đỡ Phụng gia, khắp nơi đều có người trong tộc, gia tộc không phú quý ngất trời nhưng cành rễ cũng tươi tốt, có vô số đệ tử trong tộc; những người này chung tay cứu Phụng Cảnh Ty dưỡng thương tốt được hơn nửa ra ngoài. Sau khi nghe ngóng con đường Tiêu Bảo Lạc về phủ, những người này lập tức hét to với mấy công tử trong tộc, mang theo mười mấy tay chân, nửa đường cướp Tiêu Bảo Lạc đi.

Tiêu Bảo Lạc mất tích.

Tin tức rất nhanh được truyền vào hoàng cung và tới phủ Quy Đức Hầu. Đến mãi tối, Hứa Song Uyển mới nhận được tin, trưởng công tử không về, sai người truyền lời nói cho nàng là Tiêu Bảo Lạc bị cướp trên đường về.

Hiện tại, toàn thành đã giới nghiêm, quan binh lục soát từng nhà.

Trong cung, lão Hoàng Đế nghe được tin thì tức giận bừng bừng, ngất đi. Mãi sau, lão từ từ tỉnh lại mới phát hiện mình không thể cử động.

Lần này, lão cảm nhận được rõ ràng tương lai của mình không còn bao nhiêu, chắc hẳn còn không chờ được người từ Dược Vương cốc đến.

Lão bất cẩn rồi, không nên thả người về.

“Bảo… Bảo Lạc?” Chờ thái y lui ra thương lượng cách, lão bèn mở miệng.

Lão Hoa Quế hầu hạ lão lau nước mắt, đáp: “Ngài yên tâm, Thích thống lĩnh đã dẫn người đi tìm.”

“Phụng, Phụng gia?”

“Đã vây nhốt.”

Lão Hoàng Đế yên tâm nhắm mắt. Một lúc lâu sau, lão lên tiếng: “Trước hết gọi Tuyên Trọng An vào, nhất định phải gọi hắn vào, ngươi biết phải làm sao chứ? Gọi đám thái y chuẩn bị sẵn sàng.”

“Vâng, nô tài biết, ngài chậm một chút.”

“Còn nữa, thay máu cho trẫm trước, rồi gọi Xuân Hoa giấu Hoàng thái tôn đi, nhốt Thái tử lại.” Lão Hoàng Đế khẽ nói, hơi thở của lão rất yếu, nhưng lão ép bản thân tự mình nói rõ từng chữ. Lỗ tai lão Hoa Quế phải dán vào miệng lão thì mới có thể nghe được những lời lão đang nói: “Còn có dư đảng của Tiêu hậu, nhà mẹ đẻ của Dịch hậu, mấy Vương gia không thành thật cũng như thế, đừng cho bọn hắn tiến cung. Quy tắc cũ, trong cung có người dám tụ tập nói chuyện phiếm thì chém đầu không tha, nhất định phải che đậy chuyện của trẫm.”

“Thánh thượng!”

“Đi đi.”

“Vâng, thánh thượng.” Lão Hoa Quế lau nước mắt, khom người đi xuống.

Hắn đi rồi, lão Hoàng Đế phát hiện tay của mình vẫn không thể cử động, thái y nói là lão trúng gió.

Trúng gió? Trúng gió ư? Không phải, lão chưa muốn chết. Lão Hoàng Đế nghĩ thầm, hiện giờ lão tuyệt đối không thể chết được, nhất định không thể chết, Tuyên Trọng An là người thử thuốc, thay máu của hắn là ổn rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện