EDIT: BRANDY
Cuộc họp video kéo dài hơn hai tiếng kết thúc, Tưởng Thành Duật đi tới khách sạn Nghiêm Hạ Vũ đang nghỉ lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này anh mới thấy tin nhắn của Điền Thanh Lộ tối qua: [Ngày mai cậu có tới không?]
Chuyện đàm phán hợp tác hôm nay có Điền Thanh Lộ đứng sau móc nối.
Tưởng Thành Duật: [Xin lỗi, giờ mới đọc được.]
Ngay sau đó, Điền Thanh Lộ gọi tới: “Tôi nhìn thấy xe cậu rồi, lát nữa trò chuyện sau.”
Tưởng Thành Duật nhìn ra ngoài cửa sổ, Điền Thanh Lộ đang đứng trên bậc thang trước cổng khách sạn, cũng đang nhìn về phía anh.
Điền Thanh Lộ mặc một chiếc áo sơ mi trắng không tay, phối với chân váy dài màu xanh lam, đơn giản mà nhã nhặn nhưng trang điểm lại rất tinh xảo, tự nhiên.
Cô cảm thấy đầu óc mình đúng là có vấn đề, chẳng qua là gặp Nghiêm Hạ Vũ thôi mà, chẳng hiểu sao mất cả tiếng đồng hồ tìm quần áo rồi mới ra ngoài.
Tưởng Thành Duật lại gần, Điền Thanh Lộ cười: “Chờ mãi không thấy cậu trả lời, còn tưởng cậu không tới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô biết Tưởng Thành Duật không phải người thích vòng vo nên đi thẳng vào vấn đề: “Tối nay chủ tịch Tiêu - Tiêu lão gia mời khách, ông ấy rất thưởng thức cậu.”
Tiêu lão gia năm nay đã 82 tuổi nhưng vẫn ngồi vững trên cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị. Ông là nhân vậy truyền kỳ trong giới kinh doanh, phong cách làm việc tàn nhẫn quyết đoán, sản nghiệp nhà họ Tiêu có thể nói là trải rộng khắp thế giới.
Tưởng Thành Duật liếc sang: “Cậu quen với chủ tịch Tiêu lắm à?”
Điền Thanh Lộ lắc đầu: “Tôi cũng chưa gặp, con gái ông ấy là một nhà đầu tư của công ty tôi.”
Nhà Tiêu lão gia có hai trai một gái, con gái nhỏ nhất tên Tiêu Chân, dù hiện tại đã 47 tuổi, đã sớm kết hôn và có hai mụn con nhưng đến nay vẫn luôn là hòn ngọc quý trong tay Tiêu lão gia.
Từ nhỏ Tiêu Chân đã lớn lên trong muôn vàn cưng chiều, nghe nói cũng là người làm ông cụ Tiêu nhức đầu nhất trong ba người con, năm hai mươi tuổi Tiêu Chân từng có lần trở mặt với cha.
Không biết tin đồn này là thật hay giả, cũng không có cách kiểm chứng.
Nhưng quả thật Tiêu Chân từng bỏ dở việc học nghiên cứu sinh không rõ nguyên do, sau đó cũng không thấy tiếp tục.
Mười năm gần đây, Tiêu Chân đầu tư cho không ít xí nghiệp ở Thâm Quyến, bao gồm cả công ty của Điền Thanh Lộ. Năm đó khi cô rời Bắc Kinh tới Thâm Quyến lập nghiệp, Tiêu Chân chính là nhà đầu tư thiên thần (1) của cô.
(1) Nhà đầu tư thiên thần là những người tìm kiếm cơ hội đầu tư trong giai đoạn đầu của các công ty khởi nghiệp, giúp doanh nghiệp bắt đầu hoạt động hoặc liên tục rót thêm vốn để giúp một công ty đi qua các giai đoạn khó khăn.
Mặc dù rót không ít vốn nhưng xưa nay Tiêu Chân chưa bao giờ hỏi tới tình hình kinh doanh, tất cả công việc đều do thư ký và hội cố vấn đầu tư của bà liên hệ với cô.
Tính ra cũng không phải thân quen.
Sáng hôm qua Tiêu Chân tự mình gọi điện thoại tới, nói ba của bà muốn tham gia góp vốn vào một hạng mục cùng với GR, hỏi cô có tiện sắp xếp để hai bên gặp gỡ hay không.
Hiếm khi bà đích thân nhờ cô giúp, Điền Thanh Lộ tất nhiên không thể chối từ.
Vốn góp của GR có một phần lớn của Tưởng Thành Duật, ba đại cổ đông của công ty bao gồm Phó Thành Lẫm, Nghiêm Hạ Vũ, người còn lại là Tưởng Thành Duật.
Hai người đến trước thang máy, thư ký của Nghiêm Hạ Vũ đã chờ sẵn.
Thư ký quẹt thẻ thang máy chứ không lên cùng bọn họ.
Dừng lại ở tầng của Nghiêm Hạ Vũ, Tưởng Thành Duật để Điền Thanh Lộ ra trước rồi mới đi theo sau.
Điền Thanh Lộ chỉ về khu ngồi chờ, “Tôi qua bên kia gọi điện thoại.”
Cô chỉ mượn cớ thôi, ba người bọn họ bàn chuyện công việc, cô ở lại không tiện.
Còn một nguyên nhân khác, chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp chạm mặt Nghiêm Hạ Vũ mà tim cô đã đập loạn cả lên, cần tìm một chỗ yên tĩnh để bình tâm lại.
---
Nghiêm Hạ Vũ rảnh đến khó chịu, đang pha cà phê.
Phó Thành Lẫm cũng đang ở đây, chỉ đến sớm hơn Tưởng Thành Duật mấy phút.
Nghiêm Hạ Vũ cầm ba cốc café ra, nói với Tưởng Thành Duật: “Điền Thanh Lộ bảo là trưa sẽ qua đây.”
Tưởng Thành Duật: “Cậu ấy đến rồi, tôi vừa gặp dưới lầu.”
Không đợi Nghiêm Hạ Vũ hỏi, anh đã nói tiếp: “Điền Thanh Lộ đang ở khu nghỉ ngơi gọi điện thoại.”
Giải thích vì sao cô không đi cùng.
Nghiêm Hạ Vũ bưng café tới cho mỗi người một ly.
Tưởng Thành Duật nhận café, còn Phó Thành Lẫm thì đang vắt chéo chân tựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.
Tưởng Thành Duật nhìn Phó Thành Lẫm: “Cậu đến đây ngủ à?”
Nghiêm Hạ Vũ tiếp lời: “Tối qua cháu gái cậu gọi điện cho tôi để nghe ngóng chuyện tình cảm của cậu với Thẩm Đường. Cậu cũng biết tôi không phải người nhiều chuyện mà, vừa đúng lúc có Phó Thành Lẫm ở đó nên để cậu ta tiếp chuyện.”
“Sau đó thì sao?”
“Ai mà biết cháu gái cậu hỏi đủ thứ trên trời dưới đất, tâm sự hàn huyên với Phó Thành Lẫm kiểu gì những ba tiếng đồng hồ, đến tận khi điện thoại hết pin tự ngắt mới dừng lại.”
“...”
Tưởng Thành Duật cũng không biết giữa mình với Thẩm Đường có tình tiết kinh thiên động địa gì mà đáng để cháu gái hỏi chuyện những mấy tiếng liền.
Nghiêm Hạ Vũ nói về việc chính: “Không biết trong hồ lô của chủ tịch Tiêu bán thuốc gì (2), chủ động ném cho chúng ta một cành ô liu (3), nếu thực sự hợp tác thuận lợi, GR chỉ có kiếm bộn chứ không lỗ đồng nào.”
(2) Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì (不知葫芦里卖的什么药): Một thành ngữ, ý chỉ không biết người kia đang nghĩ gì, âm mưu điều gì.
(3) Khái niệm “Nắm cành ô liu” (to hold out an olive branch) là phép ẩn dụ cho hòa bình, ý ở đây là thái độ hòa hoãn hợp tác.
Việc Tưởng Thành Duật không thích nhất là nói chuyện ân tình trong lúc làm ăn, thái độ lần này của chủ tịch Tiêu khách sáo như thế rõ ràng là muốn ban ơn, còn buộc bọn họ phải đền đáp, “Cậu đã thấy ông cụ Tiêu này buôn bán lỗ vốn bao giờ chưa?”
Phó Thành Lẫm đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng nói chen vào: “Bữa tiệc tối nay để tôi với Nghiêm Hạ Vũ đi là được, cậu thì khỏi, lộ diện hết một lượt thì chúng ta chẳng còn con bài tẩy nào.”
Tưởng Thành Duật cũng có ý này, Phó Thành Lẫm là ông chủ GR nên không thể vắng mặt, còn thêm một đại cổ đông là Nghiêm Hạ Vũ, vậy cũng coi như nể mặt Tiêu lão gia rồi.
“Tiệc đêm nay còn ai nữa không?” Anh hỏi.
Nghiêm Hạ Vũ: “Không nhiều người, ngoài chủ tịch Tiêu thì có còn có con gái út của ông ta, Tiêu Chân. Đều là trưởng bối cả.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, anh chưa từng gặp Tiêu Chân, cũng không quen biết.
Thương lượng xong xuôi thì tiếng chuông cửa vang lên, là Điền Thanh Lộ.
Tưởng Thành Duật ngồi phía ngoài cùng, anh đứng dậy đi mở cửa.
Tim Điền Thanh Lộ đập bình bịch, nhưng khoảnh khắc cửa mở ra, tim cô lại như hẫng mất một nhịp.
Không ngờ người mở cửa là Tưởng Thành Duật, cô cười giả lả.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn duy trì thái độ nghiêm túc cần có, khách sáo mời Điền Thanh Lộ: “Trà hay café?”
“Café, cảm ơn.” Điền Thanh Lộ làm bộ hào phóng đáp lời, không cố hết sức tránh né ánh mắt anh ta. Lần cuối hai người gặp mặt là tết năm nay, trưởng bối hai bên đang đi chúc tết mọi người trong đại viện thì tình cờ đụng mặt, cũng không trò chuyện gì nhiều, chỉ đơn giản nói chúc mừng năm mới.
Lần này gặp lại, tâm tình vẫn chấn động không thôi.
Điền Thanh Lộ duy trì vẻ thong dong, ngồi xuống bên cạnh Phó Thành Lẫm.
Chủ tịch Tiêu muốn hợp tác với GR, trước đó cô đã liên hệ với Phó Thành Lẫm, việc làm ăn lần này rất quan trọng nên ba đại cổ đông bọn họ mới phải họp kín trước với nhau. Không thì Nghiêm Hạ Vũ đã chẳng thể nào có liên quan gì tới cô nữa.
Điền Thanh Lộ không chắc tối nay cả ba có có mặt ở cuộc hẹn không, cô thăm dò hỏi thử: “Vậy tôi sẽ chuyển lời lại cho chủ tịch Tiêu là các cậu đều tới nhé?”
Phó Thành Lẫm: “Tôi