EDIT: BRANDY
Bữa tiệc hôm nay Tưởng Thành Duật tham gia tổ chức tại một nhà hàng hướng ra cảnh sông nằm ở một con phố khác, địa điểm này do Điền Thanh Lộ chọn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà hàng này món ăn thanh đạm, mỗi một phòng đều có một sân thượng riêng, nhìn hướng ra toàn cảnh thành phố, lúc uống rượu, nếu đau đầu có thể ra sân thượng hóng gió, ngắm nhìn sự đô hội, phồn hoa của Thượng Hải in bóng xuống lòng sông Hoàng Phố mênh mông.
Điền Thanh Lộ ghé vào lan can, không có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm, thi thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ.
Tưởng Thành Duật đã đi được bốn mươi phút rồi mà còn chưa thấy trở lại.
Mấy người đàn ông trong phòng đánh bài đến hăng say, tiếng cười, tiếng mắng chửi, tiếng trêu đùa ầm ĩ không ngừng.
Điền Thanh Lộ như thể hờ hững liếc nhìn sang Nghiêm Hạ Vũ bên cạnh: “Đã hơn bảy giờ rồi, không biết Tưởng Thành Duật gặp phải việc khó giải quyết gì. Anh gọi điện hỏi cậu ta xem, có cần chúng ta hỗ trợ không?”
Nghiêm Hạ Vũ không quay sang nhìn cô, nhàn nhạt đáp: “Cô tự gọi điện đi, tiền điện thoại cũng đâu đáng bao nhiêu.”
Điền Thanh Lộ cười tự giễu, cô quanh co một vòng lớn như thế, lấy Tưởng Thành Duật ra làm cái cớ, rốt cuộc cũng chỉ là muốn tìm cơ hội nói chuyện hai, ba câu với người đàn ông này mà thôi.
Điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ khẽ kêu lên, Điền Thanh Lộ liếc mắt nhìn qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi chuông ngắn ngủi kết thúc. Nghiêm Hạ Vũ không nhận điện.
“Đòi nợ?” Mấy ông bạn huých huých tay anh ta trêu chọc.
Nghiêm Hạ Vũ thở ra một ngụm khói, nửa thật nửa đùa đáp: “Đòi mạng.”
Người kia có vẻ vẫn không chịu buông tha, gọi tiếp cuộc nữa.
Trực giác của Điền Thanh Lộ nói cho cô biết ở đây mình chỉ là người dư thừa, cho nên cầm một ly rượu vang đi ra sân thượng.
Bên cạnh có người khuyên Nghiêm Hạ Vũ: “Thôi tiếp điện thoại của bác Nghiêm đi, nếu không có việc gì gấp mẹ cậu cũng không gọi điện thoại cho cậu liên tục như thế.”
Những người khác mới biết, người gọi đến là mẹ Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ bình tĩnh rít một hơi thuốc, mới chậm rãi ấn nghe.
Mẹ Nghiêm không lải nhải như bình thường nữa, sợ con trai không kiên nhẫn nghe mình nói hết, vì vậy đi thẳng vào vấn đề: “Hạ Vũ, mẹ đã gửi vài mẫu nhẫn đính hôn vào điện thoại di động của con rồi đó, nhớ chuyển cho Thanh Lộ, hỏi xem con bé thích mẫu nào, rồi hai đứa thương lượng đi thử rồi chọn mua luôn đi.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Mẹ tự gửi cho cô ấy đi, con bận.”
“Đây là nhẫn đính hôn của hai đứa, mẹ gửi cho con bé không thích hợp lắm…”
Nghiêm Hạ Vũ không kiên nhẫn tắt máy, ném điện thoại lên bàn. “Bịch” chiếc điện thoại không thương tiếc rơi xuống giữa bàn.
“Điện thoại đắc tội gì với cậu.” Bạn bè nhìn sang, trêu chọc để giảm bớt không khí căng thẳng, nhặt điện thoại lên để bên cạnh anh ta.
Tin tức liên quan đến việc Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ mùa xuân tới đây sẽ tổ chức đính hôn sớm đã xôn xao trong giới thượng lưu, nhưng chú rể Nghiêm Hạ Vũ vẫn một mực không bày tỏ thái độ gì, như thể việc không liên quan đến mình.
Gần đây, nghe nói trưởng bối nhà họ Nghiêm và nhà họ Điền đã quyết định xong ngày lành tháng tốt để tổ chức.
Mà hiện tại hai nhân vật chính Điền Thanh Lộ và Nghiêm Hạ Vũ đều có mặt tại phòng này.
Ông bạn ngồi bên cạnh ra bài, ngước mắt lên, liếc nhìn Nghiêm Hạ Vũ, thấp giọng thì thầm: “Cậu thật sự muốn đính hôn?”
Lần trước đám bạn nghiêm túc hỏi Nghiêm Hạ Vũ có muốn đính hôn với Điền Thanh Lộ không, Nghiêm Hạ Vũ cũng cực kỳ nghiêm túc trả lời là: KHÔNG BIẾT.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ dứt khoát không trả lời.
Thời điểm này im lặng chính là thừa nhận.
“Còn hơn một tháng nữa là đến mùa xuân rồi.” Một ông bạn lắm lời lên tiếng: “Cậu định bao giờ chia tay với Ôn Địch. Dù là Ôn Địch hay Điền Thanh Lộ thì đều là những cô gái tốt, cậu đừng lằng nhằng nữa.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói lời nào, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, ra hiệu cho người kia ra bài.
“Anh Tưởng, chào buổi tối.” Nhân viên phục vụ cúi đầu chào hỏi người vừa tiến vào.
Tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn sang, Tưởng Thành Duật cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ.
“Cuối cùng cũng trở về.” Bản năng hóng chuyện chẳng ai không có, Nghiêm Hạ Vũ hỏi Tưởng Thành Duật đầu tiên: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Đêm nay quá nhiều chuyện bực bội, anh ta lại châm một điếu thuốc nữa.
Không chỉ có Nghiêm Hạ Vũ, tất cả đám anh em bạn hữu trong phòng đều muốn biết, rốt cuộc vì chuyện quan trọng cỡ nào mà Tưởng Thành Duật cho cả đám bọn họ leo cây.
Tưởng Thành Duật ngắn gọn, súc tích vứt xuống một câu: “Tối về hỏi Ôn Địch nhà cậu đi.”
Vậy thì chắc là có liên quan đến Thẩm Đường rồi.
Một giây sau Nghiêm Hạ Vũ đột nhiên bừng tỉnh suy ra, Thẩm Đường đang ở Thượng Hải, Ôn Địch cũng đang ở đây.
Tưởng Thành Duật liếc nhìn Điền Thanh Lộ đang ngồi ngoài sân thượng, trầm giọng khuyên bảo bạn thân: “Cậu đừng không biết mình là ai.”
Qua vài ba tuần rượu, Tưởng Thành Duật cầm một ly nước lọc đi ra sân thượng hít thở không khí.
Vừa uống được nửa ly, có điện thoại gọi đến.
Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, như có điều suy nghĩ.
Lại uống vài ngụm nữa, mới chậm rãi nhận điện thoại của Trữ Nhạc Lễ.
Không biết cô nàng Trữ Nhiễm kia đã méc gì với chú hai của cô ta, hay là Triệu Trì Ý đã báo cáo lại toàn bộ sự việc phát sinh đêm nay cho ông ta.
“Tưởng tổng, đã lâu không gặp, thực có lỗi, là tôi dạy dỗ con cháu trong nhà không nghiêm, cho nên đêm nay trẻ con trong nhà mới hành xử không có phép tắc như thế.” Trữ Nhạc Lễ tự trách một phen, biết là hư tình giả ý nhưng những lời xã giao như thế này dù gì vẫn phải nói: “Phiền Tưởng tổng gửi lời xin lỗi của tôi đến cô Thẩm. Hôm nào có dịp tôi tự mình đến bồi tội.”
Dù sao thì vẫn nên giữ hòa khí chỗ làm ăn với nhau, vì vậy Tưởng Thành Duật chỉ nhàn nhạt đáp: “Trữ tổng quá lời rồi.”
Khách sáo vài câu, Trữ Nhạc Lễ mới tắt điện thoại.
Cho dù cháu gái làm sai, có nặng lời dạy dỗ vài câu nhưng ông ta cũng không yên tâm về vết thương của con bé.
Trữ Nhạc Lễ uống một nửa chén trà hạ hỏa, lại gọi điện hỏi thăm tình hình cháu gái.
Mười mấy phút trước Trữ Nhiễm còn khóc sướt mướt nói với ông ta hiện tại đang ở trong bệnh viện kiểm tra, chân bị trật, đầu cũng thấy đau.
“Alo. Chú hai.” Giọng Trữ Nhiễm mang theo tiếng nức nở, tủi thân.
Trữ Nhạc Lễ không quở trách cháu gái nữa, ôn tồn nói: “Giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Không sao rồi ạ.” Trữ Nhiễm sụt sịt, cẩn thận nói: “Chú hai, không ảnh hưởng gì đến việc hợp tác giữa Tưởng Thành Duật và nhà thím hai chứ ạ?”
Cô ta không sợ chú hai giận mình, chỉ sợ thím hai phát cáu. Chú hai có tiếng xót vợ, thím hai chỉ cần không vui vẻ một chút, Trữ Nhiễm cũng không được sống yên ổn.
Trữ Nhạc Lễ trấn an cháu gái: “Những cái này cháu không cần quan tâm, cố nghỉ ngơi cho tốt. Gửi cho chú địa chỉ bệnh viện và số phòng đi, chú hai qua thăm cháu.”
Nghe đến đây Trữ Nhiễm hoàn toàn chắc chắn chú hai không giận mình, hơn nữa Trữ Nhiễm quả thật không biết Tưởng Thành Duật là bạn trai Thẩm Đường: “Muộn rồi, bên ngoài còn có tuyết rơi, chú không cần qua đâu. Cháu không sao cả.”
“Thím cháu còn chưa về, chú ở nhà cũng không có việc gì.” Trữ Nhạc Lễ tắt máy tính.
Trữ Nhiễm ngoan ngoãn nũng nịu: “Chú, đều là lỗi của cháu. Chỉ vì nhất thời tức không nhịn được nên cháu mới nóng nảy không suy nghĩ kỹ càng. Chú không biết, Thẩm Đường kia không những cướp đại ngôn của cháu, trong đoàn làm phim còn ức hiếp bắt nạt cháu đủ đường, khiến cháu xấu mặt.”
Trữ Nhạc Lễ sâu xa khuyên: “Thế thì cháu cũng dùng những mánh khóe tương tự vùi dập cô ta, nhưng nhất định đừng động thủ đánh người. Chú hai làm ăn trên thương trường cũng thế, để cướp được một hạng mục tốt, không từ thủ đoạn cạnh tranh với đối thủ là chuyện hết sức bình thường, đương nhiên bên ta cũng sẽ bị đối phương mưu hại, gài bẫy, tuy nhiên tối kỵ nhất là thẳng tay đánh người ta đến tàn phế.”
Trữ Nhiễm không lên tiếng.
Trữ Nhạc Lễ biết đã đến điểm dừng, nói nhiều lời chỉ tổ khiến đứa bé này càng nghe càng không lọt tai, vì thế thở dài, hỏi: “Gặp rồi nói tiếp. Giờ chú qua bệnh viện thăm cháu đây.”
Trữ Nhiễm rầu rĩ “Vâng” một tiếng nhưng trong lòng đang nhảy cẫng như trúng số độc đắc. Chuyện phiền phức đêm nay cô ta gây ra coi như khóc một trận, than khổ là qua. Chú hai vẫn qua thăm cô, vậy hẳn là chỗ thím hai cũng sóng yên bể lặng, không trách móc gì cô ta cả.
“Chú hai, lát gặp lại chú.”
Trữ Nhạc Lễ cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Chân đứng ở cạnh cửa.
“Em về rồi.”
Tiêu Chân mỉm cười, gật đầu.
Bà mới từ dưới lầu đi lên, từ trước đến nay mặc kệ chồng nói chuyện điện thoại với ai bà đều chưa từng hiếu kỳ, cũng không tùy tiện ngắt lời nhưng vừa nghe thấy cái tên Thẩm Đường, chân bà dường như không nghe theo lý trí, cứ thế vô thức đi lên.
“Vừa rồi anh đang nói chuyện với Nhiễm Nhiễm sao?” Tiêu Chân dịu dàng hỏi.
Trữ Nhạc Lễ cũng không giấu giếm: “Ừ. Nhiễm Nhiễm đến Thượng Hải tham gia dạ tiệc từ thiện của công ty nó. Đầu óc chập mạch thế nào lại đẩy một nữ minh tinh khác ở bãi đỗ xe.”
Trong lòng Tiêu Chân thoáng trầm xuống, không biết cô minh tinh kia có phải Thẩm Đường hay không, giả vờ hờ hững hỏi: “Nhiễm Nhiễm mâu thuẫn với ai vậy?”
Trữ Nhạc Lễ: “Thẩm Đường.” Ông ngừng lại một lát, mới nói thêm: “Là một minh tinh mới hot lên dạo gần đầy. Tính tình không dễ chọc. Nhiễm Nhiễm đẩy cô ta, cô ta sao có thể để yên.”
Tiêu Chân khẽ run lên, “Vậy… Nhiễm Nhiễm có bị thương nặng không?”
Kém chút nữa bà đã lỡ miệng hỏi ‘Đường Đường có bị thương nặng không?’. Bất kể chuyện thế nào thì trong lòng bà Thẩm Đường vẫn luôn có vị trí vô cùng đặc biệt.
Tình cảm đó không phải một người ngoài như Trữ Nhiễm có thể so sánh.
Trữ Nhạc Lễ thu xếp xong văn kiện trên bàn: “Có lẽ chỉ trật chân thôi, không có gì đáng ngại. Giờ anh qua bệnh viện thăm nó.”
Tiêu Chân không quan tâm đến thương thế của Trữ Nhiễm, điềm nhiên như không tiếp tục thăm dò: “Thẩm Đường kia có bị thương không? Chúng ta có cần đến thăm không?”
Trữ Nhạc Lễ cầm áo khoác lên, chuẩn bị ra ngoài: “Thẩm Đường không có vấn đề gì.”
Gánh nặng trong lòng Tiêu Chân phút chốc buông xuống, không bị thương là được rồi.
“Em có muốn qua đó với anh không?” Trữ Nhạc Lễ hỏi vợ.
Tiêu Chân bình thản từ chối: “Sợ là không được, chút nữa em còn một buổi họp trực tuyến với cổ đông nước ngoài. Anh nói với Nhiễm Nhiễm, sáng mai em sẽ qua bệnh viện thăm con bé.”
Trữ Nhạc Lễ yên lặng nhìn vợ một chút, dịu dàng nói: “Công việc quan trọng nhưng đừng quên giữ gìn sức khỏe.” Sau đó ông bảo quản gia chuẩn bị xe đến bệnh viện.
Trước khi đi không quên ôm vợ, nhắc nhở: “Đừng tham công tiếc việc quá, họp xong đi ngủ sớm một chút.”
Tiêu Chân và Trữ Nhạc Lễ đều có phòng làm việc riêng, bà bước về gian phòng của mình, gọi điện cho trợ lý thân tín: “Điều tra xem hôm nay giữa Thẩm Đường và Trữ Nhiễm đã xảy ra chuyện gì. Sau đó giải quyết thế nào. Càng kỹ càng tốt.”
Cúp điện thoại, bà cũng không vội kịp bật máy tính lên, vội vàng lên mạng tra hotsearch.
Phàm là các hoạt động quan trọng, Thẩm Đường đều sẽ lên hotsearch.
Hôm nay có hai cái liên quan đến con bé.
Một là hình ảnh đi thảm đỏ đêm từ thiện tối nay, đó là khoảnh khắc cô gái xinh đẹp bất ngờ ngoái đầu, chuẩn xác bắt lấy ống kính phía sau.
Hai cũng là video Thẩm Đường quay đầu lại, đoạn video này do một blogger đăng tải, là đoạn quay Thẩm Đường tại vùng bờ biển quê hương cô vào tháng 10.
Trong video Thảm Đường quay đầu tạo hình bắn tim, lúc cô gái quay đầu lại, không ai có thể cưỡng nổi.
Tiêu Chân lặng lẽ xem đoạn video, giây phút Thẩm Đường ngoái đầu nhìn lại ấy, thần thái, khí chất y hệt bà ngày còn trẻ. Giống như từ một khuôn khắc ra.
Khi tỉnh táo lại đã là mười phút sau, tiếng chuông điện thoại gọi đến khiến bà bừng tỉnh.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng báo cáo đều đều của trợ lý: “Tiêu Tổng, người ra mặt giải quyết là Tưởng Thành Duật.” Anh ta tường trình lại chi tiết sự việc cho Tiêu Chân.
Tiêu Chân nhíu mày: “Triệu Trì Ý cho Đường Đường quay hai bộ phim.”
Trợ lý nhỏ giọng: “Vâng đúng thế.”
Khóe mắt Tiêu Chân thoáng lóe lên. Triệu Trì Ý nhàn rỗi sinh nông nổi, cũng muốn góp vui.
Một Tưởng Thành Duật đã đủ