EDIT: BRANDY
Lúc này Thẩm ma quỷ đã xuống tới nơi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó nên hơi lơ đãng, không chú ý thấy hai người đang đứng trước cửa khách sạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô Thẩm.” (1)
(1) Nguyên gốc là “Thẩm lão sư”, cách gọi tôn trọng với người trong nghề, những trường hợp “Cô Thẩm” dùng sau này hầu như đều có nghĩa tương tự.
Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên.
Trần Nhất Nặc và Trần Nam Kình vừa ra ngoài đi dạo về thì gặp Thẩm Đường đi từ phía đối diện.
Thẩm Đường nghe tiếng nhìn theo, thấy Trần Nhất Nặc đang mặc thường phục đi bên cạnh Trần Nam Kình.
Đối phương có vẻ rất nhiệt tình nhưng cô chỉ gật đầu một cái tượng trưng.
Đến gần, Thẩm Đường rất miễn cưỡng nặn ra câu chào hỏi: “Đạo diễn Trần.”
Thẩm Đường có tiếng lạnh lùng, trước đây Trần Nhất Nặc cũng từng nói chuyện với cô nên hiểu rõ. Vậy nên đối với thái độ không mấy thân thiện của Thẩm Đường, Trần Nhất Nặc thấy rất bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Nhất Nặc nhỏ hơn Thẩm Đường ba tuổi, Thẩm Đường là một trong những diễn viên trẻ cô ngưỡng mộ, ngoại trừ khả năng diễn xuất, khiến cô mê hơn cả là nhan sắc của Thẩm Đường.
Vẻ đẹp của Thẩm Đường đúng là độc nhất vô nhị, vẻ lãnh đạm thong dong đó, và cả khí chất độc lập từ trong xương, không thể học theo được.
“Em đã xem hình tuyên truyền bộ phim mới của chị rồi.” Dứt lời, cô giơ ngón tay cái với Thẩm Đường, “Nhất định sẽ hot.”
Thẩm Đường: “Cảm ơn.”
Tán thưởng cũng phải có qua có lại, Thẩm Đường cũng rất lịch sự khen khả năng diễn xuất của Trần Nhất Nặc.
Trần Nam Kình đứng bên cạnh, không hề nói lời nào.
Mà trong suốt cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó, Thẩm Đường chưa từng nhìn ông lấy một lần, dù là khi chào hỏi ban nãy cũng là nhìn người đứng cạnh ông.
Thỉnh thoảng Trần Nam Kình sẽ nhìn lướt qua phía Thẩm Đường nhưng ánh mắt di chuyển quá nhanh nên không thể nhìn thấu cảm xúc giấu sâu bên trong ánh mắt cô.
Điện thoại Trần Nhất Nặc vang lên, là người đại diện.
Cô áy náy giải thích với Thẩm Đường một câu rồi quay sang nói với ba: “Ba, ba ra thang máy trước chờ con nhé.” Trần Nhất Nặc cầm điện thoại ra chỗ vắng người nghe.
Sảnh chính của khách sạn rất lớn nhưng không khí thoáng chốc như đông lại.
Lúc này Trần Nam Kình mới nhìn thẳng Thẩm Đường, nét mặt bớt đi vài phần nghiêm khắc, chỉ còn sự ấm áp của người cha hiền: “Trễ thế này rồi còn ra ngoài à? Sao không bảo trợ lý đi theo con?”
Đáp lại ông là bóng lưng lạnh lùng của con gái.
Không có người ngoài ở đây, dù thêm một chữ cô cũng lười nói với ông ta.
Tiếng “Đạo diễn Trần” không hề tình nguyện vừa rồi cũng coi như cô nể mặt Trần Nhất Nặc nên mới phải bất đắc dĩ chào hỏi thôi.
---
Tưởng Thành Duật có hai căn hộ ở Thượng Hải, trong đó có một căn rất gần bờ sông Hoàng Phố.
Căn hộ mà đêm nay bọn họ ở lại chính là chỗ Thẩm Đường mượn để chụp hình.
Tưởng Thành Duật vẫn ở trên phòng bao chưa xuống, Thẩm Đường ngồi trong xe nghịch điện thoại.
Hôm nay có hai cái hotsearch liên quan tới cô, một là lễ phục, hẳn là do phòng làm việc mua.
Cái còn lại là về dây hoa hải đường trên cánh tay. Cư dân mạng thảo luận sôi nổi, rốt cuộc là xăm hay dán lên?
Mười mấy phút trôi qua.
Thẩm Đường giục Tưởng Thành Duật: [?]
Tưởng Thành Duật không trả lời, cửa xe mở ra, Thẩm Đường nhìn sang thì thấy anh cúp điện thoại rồi ngồi xuống cạnh mình, bảo lái xe đi tới chỗ du thuyền đang neo ở bến tàu.
“Sao lại tới bến tàu, vẫn còn tiệc xã giao à?”
“Đưa em đi ngắm cảnh đêm Hoàng Phố.”
Thẩm Đường hạ hộp kê tay ngăn giữa hai chỗ ngồi xuống, chống cằm nhìn anh.
“Tâm trạng anh hôm nay không tệ nhỉ, mới ký được hợp đồng nào lớn?”
Một tay Tưởng Thành Duật cởi áo vest ngoài, “Chẳng phải em nói tháng này là kỷ niệm ba năm sao, coi như quà tặng em đi.”
Thẩm Đường khẽ gật đầu, xem ra việc anh xuất hiện tại tiệc tối, còn để Nghiêm Hạ Vũ đầu tư vào hạng mục quảng cáo lần này đều là một phần của quà tặng.
Cô thích chơi lớn như thế.
“Còn gì nữa không?”
Lúc này lại đổi ngược thành Tưởng Thành Duật nhìn cô chăm chú, anh khẽ cười.
Vậy chắc là hết rồi.
Tưởng Thành Duật nới lỏng cà vạt, “Em còn thích gì nữa?”
Thẩm Đường có khả năng khiến đàn ông xấu hổ đến mức sượng sùng, cũng có bản lĩnh dùng hai ba câu dỗ dành lòng người thành mật ngọt.
Cô chỉ mặt mình, “Món quà em thích nhất anh vẫn chưa đưa.”
Động tác ý chỉ anh còn nợ em một nụ hôn đấy.
Tưởng Thành Duật vẫn ngồi tại chỗ, ghé lại gần tựa vào trán cô cười nhạt: “Ngày nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo, Thẩm Đường à, đêm ngủ em có gặp ác mộng không thế?”
“Dù sao cũng là mơ thấy anh, có phải ác mộng hay không thì em không biết.”
“...”
Trong xe quanh quẩn hương nước hoa, hòa cùng với mùi vang đỏ nhàn nhạt trên người anh, vừa mập mờ lại vừa khiêu gợi.
Tưởng Thành Duật vươn tay ra kéo cô vào lòng, vòng eo cô vừa thon thả vừa mềm mại, dễ dàng bị anh ôm trọn.
Tay Thẩm Đường vịn lên vai anh, cách một lớp áo sơ mi mỏng vẫn có thể cảm nhận được những múi cơ săn chắc trên người đàn ông.
“Anh là ác mộng của em?” Hơi thở ấm áp của anh kề bên cổ.
“Mộng đẹp.” Mộng đẹp Hoàng Lương. (2)
(2) "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Giấc mộng Hoàng Lương ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Nụ hôn mà cô vừa ngỏ lời, anh có thể cho cô nhiều hơn thế.
Ô tô đi thẳng tới bến tàu.
Xe dừng lại, nụ hôn cũng kết thúc.
Gió đêm lành lạnh, Thẩm Đường không mang áo khoác, Tưởng Thành Duật khoác áo vest lên vai cô.
Ngoài nhân viên công tác, trên du thuyền chỉ còn cô và Tưởng Thành Duật.
Cô ngồi ở hàng ghế dài cạnh lan can trên boong tàu.
Không lo bị chụp lén, toàn thân có thể thả lỏng.
Phục vụ bưng hai tách cà phê tới, đây là do Tưởng Thành Duật chọn.
Thời tiết tốt, cảnh đẹp.
Thẩm Đường nhờ Tưởng Thành Duật chụp ảnh cho cô, “Phải đẹp vào đấy.”
Tưởng Thành Duật mở máy ảnh ra toan chụp mới phát hiện chỗ không ổn, áo của anh vẫn đang khoác trên người cô, “Ảnh này em đăng Weibo công khai hay chỉ trong vòng bạn bè thôi?”
Thẩm Đường nghĩ ngợi: “Giữ lại tự ngắm.”
Lúc này Tưởng Thành Duật mới bắt đầu điều chỉnh góc độ.
Thẩm Đường nâng tách cà phê, mắt nhìn hai bên bờ, “Anh chụp đi.”
Du thuyền chậm rãi di chuyển trên chốn phồn hoa này, đưa mình vào nơi lung linh rực rỡ, không chân thật chút nào, ngay cả người đàn ông đang chụp ảnh cho cô này cũng vậy.
Chụp xong, Tưởng Thành Duật ngồi xuống đối diện cô, chọn mấy tấm đẹp rồi gửi qua.
Thẩm Đường lười lấy điện thoại, định về rồi lưu ảnh sau.
Vừa thưởng thức cà phê vừa ngắm cảnh, cô rất hài lòng.
Cô không chuẩn bị quà “kỷ niệm ba năm” cho anh nên đề nghị: “Trời đêm nay đẹp, em chụp cho anh mấy tấm nhé.”
Dứt lời, Thẩm Đường không ngại phiền mở túi xách ra lấy điện thoại, chuẩn bị tác nghiệp cho anh.
Xưa nay Tưởng Thành Duật không thích chụp hình, “Có gì hay mà chụp.”
Không chụp thì thôi.
Thẩm Đường lặng lẽ bỏ điện thoại xuống, lấy gương trang điểm ra tô lại son.
Tưởng Thành Duật nhìn cô dò xét: “Em không uống cà phê nữa à?”
“Uống chứ.”
“Vậy sao còn tô son.”
“Vì cà phê làm trôi son rồi.”
Tưởng Thành Duật không phản bác logic “thần kỳ” của cô. Nhớ lại lời cô nói lúc trên xe, có vẻ Thẩm Đường không quá hài lòng với món quà anh tặng.
“Cuối tuần này anh ra nước ngoài, ở lại bên đó hơn mười ngày, em có muốn đi cùng không?” Anh chủ động mời.
Thẩm Đường gập gương lại, uống một ngụm cà phê: “Du lịch à?”
“Coi như là thế, tiện mua cho em thêm vài món trang sức, mấy hoạt động sau này khỏi phải mượn tới mượn lui.”
“Đây cũng là quà kỷ niệm ba năm à?”
“Ừm.”
Bên nhau đã ba năm, không quay phim thì cô đi đóng quảng cáo, cả năm gần như quay cuồng trong công việc, còn phải tránh paparazzi, cô chưa từng đi du lịch với Tưởng Thành Duật.
Thẩm Đường vẫn từ chối: “Em muốn về thăm ông nội, tháng 11 phải vào đoàn phim mới, đến lúc đó thì không có thời gian nữa.”
Tưởng Thành Duật: “Tùy em vậy.”
---
Trở lại căn hộ đã nửa đêm về sáng, Thẩm Đường rót nửa ly vang đỏ rồi đi ngâm mình.
Cô hỏi Tưởng Thành Duật mấy giờ ra sân bay.
“11h30.”
Vậy càng tốt, đỡ phải dậy sớm.
Thẩm Đường xả đầy nước, nằm trong bồn, nước ấm và hương tinh dầu dễ chịu xua tan đi mệt mỏi cả ngày dài.
Qua cửa sổ sát đất còn có thể ngắm nhìn tháp Minh Châu (3) ở bờ bên kia sông.
Tất thảy phù hoa đọng lại trong đáy mắt như ánh đèn lấp lóa phía xa kia, hư hư thực thực.
Ly rượu vang trong tay đã cạn, Thẩm Đường với lấy điện thoại xem giờ, cứ suy nghĩ thẩn thơ mãi mà đã gần một tiếng đồng hồ.
Cô khoác áo choàng tắm ra ngoài, mái tóc vẫn còn ướt nước, cô vắt chiếc khăn mặt qua vai, nhanh chóng cấp ẩm cho da, mặc kệ mái tóc vẫn còn ướt dầm dề.
Tưởng Thành Duật đã tắm xong từ lâu, cầm bình nước đá từ dưới lầu đi lên, nhìn nét mặt cô, hỏi: “Mấy ngày rồi em chưa ăn cơm hả?”
Thẩm Đường xòe ra ba ngón tay, hai ngón duỗi thẳng, ngón còn lại cụp nửa.
Ý là hai ngày rưỡi.
Hai ngày rưỡi này chỉ có thể ăn hoa quả thay cơm.
Dù là hoa quả cũng bị hạn chế, chỉ ăn nửa quả.
Thành công thu nhỏ vòng eo về con số 54.
May mắn là mấy chỗ cần thịt không bị co lại theo.
Tưởng Thành Duật không thể lý giải nổi cách sống tự ngược đãi bản thân như thế, “Sấy khô tóc đi rồi xuống dưới lầu ăn khuya. Không tối lại nằm mơ chảy hết nước miếng ra cổ anh.”
Lần nằm mơ uống sữa chua làm ướt hết cả cổ anh tối hôm đó đã trở thành lịch sử đen tối của cô trong đầu anh.
“Anh mà ghét nước miếng của em cơ à.” Giọng nói có phần nũng nịu, Thẩm Đường mở nắp