EDIT: BRANDY
Tưởng Thành Duật cởi áo ngoài, tiện tay vắt lên ghế sofa rồi cầm hoa quả đi vào bếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình thường trong nhà có dì giúp việc rửa sẵn hoa quả nhưng tháng này tương đối đặc biệt, có ngày kỷ niệm ba năm hẹn hò của anh và Thẩm Đường.
Cách kỷ niệm của Thẩm Đường cũng không đơn giản, cô nói năng rất hùng hồn, cả tháng này ngày nào cũng ăn mừng.
Chắc là tâm trạng tốt thật.
Tưởng Thành Duật đang nghiên cứu cách rửa hoa quả, vừa nghiền ngẫm sách hướng dẫn vừa chọn mỗi loại một ít bỏ vào bồn nước.
Có người bước vào phòng bếp, anh không quay lại, nhưng vừa nghe mùi hương thoang thoảng đặc trưng là biết Thẩm Đường.
Thẩm Đường đã ngồi đọc kịch bản được một lúc lâu, giơ hai tay lên vươn vai duỗi cái eo mỏi nhừ.
Cũng có thể do tiểu biệt thắng tân hôn, mấy hôm nay anh làm gì cũng kiên nhẫn lạ thường.
Hôm nay không những mua hoa quả cho cô, còn chủ động đi rửa nữa chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thành Duật dùng khăn khô lau đĩa đựng trái cây, đặt sẵn bên cạnh để dùng.
“Vẫn chưa rửa xong ạ?”
“Sắp rồi.”
Thẩm Đường ôm anh từ phía sau, tay trái bắt lấy tay phải, vừa một vòng eo anh.
Trán cô áp lên lưng anh.
Chỉ những lúc ôm lấy anh thật chặt như thế, cô mới có cảm giác Tưởng Thành Duật là của mình.
Đối với cô của hiện tại, người như anh cách xa vạn dặm.
Vòi nước vẫn đang mở nhưng van xả không lớn.
“Ào ào.”
Tưởng Thành Duật cho tay vào rửa.
Cái ôm của Thẩm Đường dường như không hề nơi lỏng, anh quay lại chỉ thấy được đầu vai cô, “Nhìn cho kỹ anh là ai, không phải nam chính trong kịch bản của em đâu.”
Thẩm Đường biết rõ, “Em chỉ đọc kịch bản thôi, chưa đến mức nhập vai đâu.”
Tưởng Thành Duật còn tưởng cô nhập vai rồi coi anh thành nhân vật trong phim.
Anh nghĩ vậy cũng là bình thường, xưa nay cô không mấy khi quấn quýt anh như thế.
“Em đang ôm Tưởng Thành Duật mua và rửa hoa quả cho em.” Thẩm Đường hơi ngẩng đầu, hôn lên lưng anh qua lớn áo sơ mi.
Trên áo sơ mi trắng của anh in lại vết son đỏ nhàn nhạt.
Nụ hôn này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, bỏng rát.
Tưởng Thành Duật khóa vòi nước, tay ướt sũng nhưng anh không buồn lau mà trực tiếp gỡ tay Thẩm Đường ra, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo tới trước người mình.
Anh lùi ra sau nửa bước, cúi người chống tay lên bệ bếp tráng men bên cạnh cô.
Thẩm Đường bị vây trong lồng ngực anh.
Cô ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Tưởng Thành Duật đối diện cô.
Hơi thở của cô phả lên chóp mũi anh, và của anh cũng thế.
Hoa quả đã rửa xong để sang một bên, không gian nhỏ bé chỉ còn lại sự im lặng tuyệt đối.
Tách – tách.
Vòi nước chưa khóa chặt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống như giục giã.
Tưởng Thành Duật vươn tay ra vặn lại, bên tai chỉ còn vỏn vẹn tiếng hít thở của đối phương.
Thẩm Đường chống tay ra bệ sau, dùng đôi mắt lấp lánh ý cười nhìn anh.
Tưởng Thành Duật cúi đầu đặt nụ hôn, bắt đầu từ khóe môi cô, rồi dần dần trượt xuống, “Hay là về phòng ngủ trước, lát nữa ăn hoa quả sau.”
Trên phương diện tình cảm, sở trường của Thẩm Đường là “bốn lạng địch ngàn cân”(1), “Hoa quả do anh mua, cũng do anh rửa, anh nói thế nào thì là thế đó. Dù anh không cho em ăn, em cũng đâu có cách nào, chỉ có thể mắng thầm anh trong lòng thôi.”
(1)“Tứ lượng bạt thiên cân” (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.
Tưởng Thành Duật cười, siết chặt vòng tay ôm cô vào trong lòng.
“Lát nữa em mệt không xuống được, anh sẽ mang lên lầu cho em ăn.”
---
Cuối cùng thì Thẩm Đường vẫn không có phúc phận được ăn hoa quả anh mua, cô mệt tới mức hai mắt không mở nổi, thân thể được thỏa mãn, chẳng mấy chốc là chìm vào giấc ngủ.
Lúc Tưởng Thành Duật đi ra khỏi phòng tắm đã thấy Thẩm Đường cuốn chăn thành cái kén, chìm vào mộng đẹp từ lâu.
Cái chăn lớn như thế mà bị cô nằm đè lên hơn phân nửa.
Anh túm lấy chăn trên người cô, còn chưa kịp kéo thì Thẩm Đường đã bị đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt, ý thức không tỉnh táo, “Sao anh đẩy em?”
Tưởng Thành Duật: “... Anh không đẩy em.”
Thẩm Đường vừa mệt vừa buồn ngủ, lẩm bẩm, “Anh làm gì thì khẽ khàng thôi.”
Rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Giữa hai hàng lông mày thêm mấy phần xa cách lạnh lùng.
Mới ban nãy còn ngoan ngoãn ôm lấy anh cơ mà, dáng vẻ mềm mại nũng nịu của người nào đó đã bay biến hoàn toàn.
Cô mà là đàn ông, khó đảm bảo không phải một tên trai tồi.
Tưởng Thành Duật từ bỏ việc giành chăn với cô, tắt đèn ngủ sát tường ở phía cô rồi sang phòng thay đồ lấy một cái chăn mỏng khác.
Lần tiếp theo Thẩm Đường mở mắt ra đã là sáng hôm sau, bị chuông báo thức làm tỉnh.
7h30.
Tưởng Thành Duật không còn trong phòng ngủ, anh đã tới công ty từ sớm.
Cô nằm lên gối của anh, người cũng nằm ở bên chỗ giường của anh, chắc là anh lại bị cô ép ra sát mép rồi.
Thẩm Đường nhìn trần nhà, nằm nán lại thêm mấy phút.
8h sáng chị Lỵ sẽ tới đón cô, Thẩm Đường lật chăn rời giường.
Rửa mặt xong xuôi, thay bộ đồ thể thao đã thống nhất, Thẩm Đường xuống dưới nhà chờ chị.
Bản thân chị Lỵ là một cái đồng hồ báo thức đã lên dây, trước nay luôn luôn đúng giờ, xe bảo mẫu đã tiến vào trong sân biệt thự.
Thẩm Đường cầm theo kịch bản để tiện đọc trên đường.
Chị Lỵ tranh thủ thời gian thông báo với cô lịch trình hôm nay, “10h hoạt động bắt đầu, chắc khoảng một tiếng rưỡi là xong, giữa trưa em có hẹn ăn cơm với Hoắc Đằng, chị và người đại diện của anh ta cũng sẽ đi cùng.”
“À đúng rồi, vé máy bay đã đổi rồi, 10h tối nay sẽ đến Thượng Hải. Chị sợ hoạt động trưa mai hơi gấp, ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng tới trạng thái của em.”
Hôm qua cô mới bay từ Thượng Hải về mà đêm nay lại phải qua đó.
Cũng may Thẩm Đường tập mãi đã quen.
“Chiều nay còn lịch trình gì khác không ạ?”
Chị Lỵ lắc đầu: “Không, em ngủ trưa cho khỏe, 6h phải ra sân bay rồi.”
Thẩm Đường không có thói quen ngủ trưa, nhớ ra lâu rồi mình không tụ tập với bạn thân, cô nhắn tin cho Ôn Địch: [Tớ đang ở Bắc Kinh, chiều nay có rảnh không?]
Ôn Địch: [Vừa hay, sáng nay tớ có show phải quay, đến trưa là xong rồi.]
Hai người hẹn nơi gặp.
---
Hoạt động quảng bá kéo dài hơn hai mươi phút so với dự tính, quá 11h50 mới kết thúc.
Thẩm Đường và Hoắc Đằng vốn ít tiếp xúc, chỉ thỉnh thoảng chạm mặt ở mấy sự kiện nên cũng coi như không quen. Vì bộ phim tháng sau khai máy có sự hợp tác của hai người nên fan dưới sân khấu hôm nay đông hơn bình thường.
Hoạt động kết thúc, mỗi người đều tự ngồi vào xe bảo mẫu của mình đến nhà hàng người đại diện đã đặt trước.
Mới vừa đóng cửa xe, Thẩm Đường đã hỏi trợ lý đã mua bộ quần áo đó chưa.
Trợ lý cầm một túi đồ từ hàng ghế sau đưa cho Thẩm Đường, là size lớn nhất.
Chị Lỵ quay lại nhìn, là một bồ đồ thể thao nam, kiểu dáng không khác bộ Thẩm Đường đang mặc là mấy, chị nghĩ là Thẩm Đường tự mua cho mình, nói: “Thỉnh thoảng nữ giới mặc đồ nam cũng ngầu ra phết đấy.”
Thẩm Đường mở túi ra nhìn bên trong, “Không phải cho em mà để tặng Tưởng Thành Duật.”
Chị Lỵ dở khóc dở cười, “Tổ tông ơi, e, định tặng bộ đồ này cho anh ta á?”
Thẩm Đường tự thấy mình có lý, “Em dùng tiền mua mà.”
Chị Lỵ không biết làm gì khác ngoài đỡ trán, góp ý chân thành: “Thôi em đừng cầm cái này về, tặng quà gì cũng phải quý giá, đặc biệt chút chứ. Quà mà Tưởng Thành Duật chuẩn bị cho em, đến cả cây nến cũng là hàng thiết kế riêng đấy.”
Hơn nữa, tất cả quần áo của Tưởng Thành Duật đều được cắt may theo số đo của anh, giá thấp nhất cũng phải sáu chữ số.
Chị chỉ sợ Thẩm Đường mang về mà Tưởng Thành Duật không mặc thì lại thành ra hai người cùng xấu hổ.
Thực sự không nên vì một bộ đồ thể thao mà nảy sinh xích mích.
Thẩm Đường gấp gọn lại quần áo bỏ vào túi, “Em cảm thấy món quà này rất tốt.” Còn có mặc hay không thì là chuyện của Tưởng Thành Duật.
Thẩm Đường bướng bỉnh như thế, chị Lỵ cũng chẳng có cách nào, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Nhà hàng cách chỗ tổ chức sự kiện không xa, trò chuyện mấy câu mà ô tô đã dừng lại.
Bữa cơm này do người đại diện của Hoắc Đằng mời, nói là để hai bên làm quen trước, tiện sau này vào đoàn sẽ dễ nhập vai hơn, tránh bị xấu hổ ban đầu.
Đối phương nhiệt tình như thế, chị Lỵ cũng không thể không nể mặt.
Dù sao cũng là nể mặt Hoặc Đằng chứ không đơn giản là người đại diện của anh ta.
Người đại diện của Hoắc Đằng có tiếng ton hót nịnh nọt, kết giao chỉ nhìn vào lợi ích, đến cả fan Hoắc Đằng cũng biết điều này.
Nhưng nhân phẩm và tài năng của Hoắc Đằng thì rõ như ban ngày, coi như nể mặt anh ta nên nhiều người cũng chẳng thèm chấp nhặt với người đại diện làm gì.
Đối với người đại diện này, có thể nói là khiến fan vừa yêu vừa hận. Ban đầu nếu không có cô ta dốc sạch tâm huyết, bỏ hết mặt mũi để giành giật tài nguyên cho Hoắc Đằng thì anh ta cũng khó đạt được thành tích như hôm nay.
Nhưng những hành vi của cô ta thường xuyên buộc Hoắc Đằng phải đứng trước đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Phòng riêng ở lầu 3, phục vụ dẫn hai người tới trước cửa.
Vừa mới tách ra khoảng mười phút, gặp lại cũng không cần nói mấy lời giả lả làm gì, người nào người nấy ngồi vào chỗ của mình.
Hoắc Đằng cầm tới một chai vang đỏ do bạn tặng, vừa hay để ở sau cốp nên mang lên theo.
Chị Lỵ khoát tay lấy cớ từ chối cho Thẩm Đường, “Tối hôm qua mới uống không ít nên còn hơi mệt, mấy người chúng ta cũng không cần khách sáo như vậy.”
Hoắc Đằng rót trà cho Thẩm Đường và chị Lỵ, bản thân anh ta cũng không uống rượu, “Chiều tôi cũng phải tới phòng thu.” Hoắc Đằng thu chai rượu lại, nói với Thẩm Đường: “Sắp tới phải chung đoàn làm phim hơn nửa năm, lần sau mời cô uống rượu vậy, hôm nay cứ lấy trà thay rượu đã.”
Thẩm Đường thuận miệng hỏi: “Thu âm ca khúc chủ đề à?”
Hoắc Đằng: “Ừ, bài hát chủ đề