Edit: Chanh Muối
Còn may, bà Tưởng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với việc Tưởng Thành Duật còn chưa theo đuổi được người ta mà đã giới thiệu Thẩm Đường như vậy, đúng là bất ngờ và ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý.
Bà mỉm cười với Thẩm Đường, “Người thật đúng là xinh đẹp hơn trên TV, bác thay Tranh Tranh vote cho cháu lên top các bảng xếp hạng gần nửa năm rồi, cuối cùng cũng may mắn gặp được người thật.”
Nâng cô lên như vậy, Thẩm Đường nghe mà vừa mừng vừa lo.
“Các con cứ làm việc của các con đi, hai bác ngồi một lát sẽ đi ngay.” Bà Tưởng dặn con trai, “Đi lấy bàn cờ cho mẹ với bố con, bọn ta uống ly cà phê với đánh bàn cờ đã.”
Tưởng Thành Duật không để Thẩm Đường ở lại trong sân để cô một mình đối mặt với bố mẹ anh, anh nắm tay cô, “Anh quên mất để bàn cờ ở chỗ nào rồi, em đi tìm cùng anh nhé.”
Không biết ở chung một chỗ với cha mẹ anh sẽ có bao nhiêu áp lực, Thẩm Đường chưa từng nghe lời như vậy, bây giờ anh nói cái gì cô cũng sẵn sàng nghe theo, rất là ngoan ngoãn theo anh vào biệt thự.
Đi vào trong phòng, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Thành Duật buông cô ra, “Xin lỗi em, anh không ngờ bố mẹ anh lại tới đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao ạ.” Thẩm Đường hiểu cho anh.
Tưởng Thành Duật bảo dì giúp việc tìm bàn cờ mang ra đó, anh dẫn Thẩm Đường đến phòng bếp, sợ cô khẩn trương nên muốn dời lực chú ý cho cô.
Thẩm Đường nhìn thấy cách bài trí quen thuộc, khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Ở chỗ này, Tưởng Thành Duật từng rửa trái cây cho cô, cô còn ôm anh từ phía sau.
Mà cô cũng từng làm tôm chiên yến mạch cho anh, không biết sau đó anh có ăn hay không.
Tưởng Thành Duật mở cửa tủ lạnh, “Qua đây xem một chút đi.”
Cái tủ lạnh này giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ dùng để chứa người tuyết nhỏ.
Sau một năm rưỡi, sáu người tuyết nhỏ vẫn bình an vô sự.
“Cứ tưởng anh vứt đi từ lâu rồi.”
“Muốn vứt, nhưng lại không nỡ.” Tưởng Thành Duật nói: “Anh và em không giống nhau.”
“Anh cứ nói thẳng em nhẫn tâm là được.” Thẩm Đường đóng tủ lạnh lại, nhìn anh hôm nay lại mặc áo sơ mi đen, “Không phải trước đây anh không thích áo sơmi màu này sao?”
Tưởng Thành Duật: “Không phải em thích à?”
Anh nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ sát đất, bố mẹ anh bắt đầu chơi cờ trong sân.
“Chỗ bố mẹ anh không thành vấn đề, về sau em không cần lo lắng vấn đề trong nhà anh, anh sẽ giải quyết tốt.”
Thẩm Đường: “Chưa nói nhất định phải kết hôn với anh mà.”
“Là anh muốn kết hôn với em.” Tưởng Thành Duật xoay người cô lại, để cô đứng đối mặt với anh, “Thẩm Đường, chúng ta đã xa nhau rất lâu rồi, anh thật sự không nhớ anh sao?”
“Trước kia có nhớ.” Cô không giống đang nói giỡn, “Còn bây giờ không nhớ, ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh, không có gì hay mà nhớ cả.”
“......” Tưởng Thành Duật không còn lời nào để nói.
Cà chua để chất đống trên bàn tráng men, anh thuận tay cầm một quả để dưới vòi nước, rửa sạch và lau khô xong thì đưa cho cô, “Không nhớ cũng là chuyện tốt, tâm trạng em tốt là được.”
Thẩm Đường ăn cà chua, vừa chua vừa ngọt.
“Đi ra sân thôi.” Tưởng Thành Duật khẽ nhếch cằm.
Nói xong anh lại nhớ ra còn chưa tìm được tạp dề cho cô, “Từ đã.”
Anh cầm một cái tạp dề cho cô, cô đang ăn cà chua, anh mặc vào giúp cô, thắt một cái nút sau lưng rồi nhìn quả cà chua trong tay cô, “Chua không em?”
Thẩm Đường vừa cắn một miếng, lắc đầu.
“Cho anh nếm thử.” Tưởng Thành Duật cúi đầu, anh đứng phía sau cô, lúc cúi xuống, cằm anh gần như tựa vào bả vai cô, Thẩm Đường xoay mặt theo bản năng, chóp mũi hai người cọ qua nhau, hơi thở dây dưa quấn quýt.
Tưởng Thành Duật hôn tới, tay trái giữ gáy cô, ngậm lấy miếng cà chua còn chưa kịp nhai từ trong miệng cô.
Hô hấp ngừng lại hai giây.
Nụ hôn này đến quá đột nhiên, không kịp đề phòng, trái tim Thẩm Đường cũng hẫng vài nhịp.
Yết hầu Tưởng Thành Duật trượt lên xuống, “Là anh sai rồi, sau khi theo đuổi được em, cứ nghiêm khắc trừng phạt anh bằng cách lại theo đuổi em thêm một tháng nữa nhé.”
Thẩm Đường nhét nửa quả cà chua còn lại vào trong miệng anh, “Em thấy là anh cố ý.”
Tưởng Thành Duật cười một tiếng, ăn hết nửa quả cà chua kia, lại rửa sạch một quả nữa cho cô.
Thẩm Đường đã đi ra phòng bếp, anh sải bước đuổi theo rồi nhét vào tay cô.
Không biết có phải trời nóng hay không, mà vành tai cô có màu sắc giống hệt quả cà chua trong tay.
Ôn Địch nhìn cô, cười xấu xa, “Làm chuyện xấu hả?”
“Sò sắp khét rồi kìa.” Thẩm Đường đi tới ngắt lời.
Ôn Địch chọn một vài món hải sản đã nướng xong đặt vào trong mâm, chuẩn bị mang cho bà Tưởng.
Cô ấy thì thầm với Thẩm Đường: “Vừa rồi mẹ Tưởng Thành Duật còn bắt chuyện với tớ, nói là thích mấy bộ phim tớ làm biên kịch. Xem ra bà ấy cũng chấp nhận cậu, cố lên nha.”
Bà Tưởng đang chơi cờ với ông Tưởng, làn gió mát thổi ra từ điều hòa khiến cả người mát mẻ khoan khoái.
Bà hạ giọng hỏi chồng: “Giờ ông cũng tận mắt nhìn thấy tình hình rồi, Thành Duật đã quyết tâm muốn cưới Thẩm Đường, Tranh Tranh thì ủng hộ chú nó rõ mồn một. Thế ông định làm chướng ngại vật, hay là làm trạm tiếp viện trên con đường theo đuổi bạn gái của con trai ông?”
Ông Tưởng để quân cờ trong tay xuống, nâng mí mắt, “Chướng ngại vật thường hay bị đổ ngã.”
Bà Tưởng cười, trong lòng hiểu rõ.
Bọn họ không ở lại lâu, ăn tượng trưng chút đồ nướng Ôn Địch mang tới, giả vờ giả vịt đánh một bàn cờ rồi đứng dậy đi.
Trước khi đi, bà Tưởng nói với Thẩm Đường: “Khi nào rảnh thì cháu cùng Thành Duật về nhà chơi nhé.”
Nói đến mức này, là đã đồng ý cuộc hôn nhân của cô và Tưởng Thành Duật.
Thẩm Đường lễ phép đáp lời rất đúng mực.
Tưởng Thành Duật đưa bố mẹ đến trước xe, “Cảm ơn mẹ.”
Bà Tưởng: “Con cũng đã nói bố mẹ là người quan trọng nhất với con, con sẽ không coi nhẹ tâm trạng của bố mẹ, vậy mẹ và bố con cũng không thể không để ý tới tâm trạng của con được.”
Bà vỗ vai con trai rồi ngồi vào xe.
Ô tô chạy đi, tất cả mọi người đều thoải mái hơn không ít.
Tần Tỉnh sống lại trong nháy mắt, “Chị dâu, nghe nói công ty cô đang tuyển người, có chức vụ nhàn hạ nào phù hợp với tôi không? Tôi định nộp CV xin việc.”
“Giờ mới chỉ là công ty nhỏ chưa đến hai mươi người, sợ anh chê thôi.”
“Công ty lớn tôi cũng không đi nha, mà cái chính là đi thì người ta sẽ coi thường tôi.”
Thẩm Đường cười, không phân biệt được anh ta nói muốn tới công ty cô là nói đùa hay thật.
“Đến lúc đó tôi gửi CV cho cô nhé,” Tần Tỉnh cầm con tôm đã nướng chín lên ăn, “Không nói chuyện với cô nữa, tôi đi xem Nghiêm Hạ Vũ.”
Tưởng Thành Duật ngồi trước bàn cờ, dùng quân cờ đen trắng xếp thành chữ.
Khó khăn lắm mới xếp xong, bỗng “rầm” một tiếng, bàn gỗ bị đụng nghiêng, tất cả quân cờ đều lộn xộn.
“Không sao chứ,” Nghiêm Hạ Vũ là cố tình đụng vào, anh ta cầm lấy cái khay trên bàn Ôn Địch vừa bưng tới, bên trong còn đồ nướng chưa ăn.
Tưởng Thành Duật liếc anh ta, “Có ý kiến gì thì cứ nói.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Cậu tội lỗi chồng chất, tớ có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.”
Tần Tỉnh cướp lại khay đồ ăn trong tay anh ta, lập tức ôm vai Nghiêm Hạ Vũ, “Anh Nghiêm, em cho anh bốn ngày bốn đêm luôn, anh nói xem có đủ không?”
Nghiêm Hạ Vũ tức giận đến mức đầu sắp bốc khói.
Mãi cho đến nửa đêm, bữa tiệc liên hoan kết thúc, anh ta cũng không thể nói nửa câu với Ôn Địch.
--
Ngày hôm sau, Thẩm Đường hẹn gặp Chu Minh Khiêm ở quán cà phê.
Không cần Thẩm Đường nói rõ mục đích đến, Chu Minh Khiêm đã đoán được cô đến là vì chuyện gì, tin tức anh ta lên kế hoạch quay phim mới đã lan truyền trong giới, không ít người đã tới tìm anh ta.
Trần Nam Kình cũng từng hết lòng giới thiệu Trần Nhất Nặc qua điện thoại cho anh ta.
Diễn xuất của Trần Nhất Nặc không thể chê, nhưng xét về ngoại hình và khí chất thì cũng không phải quá thích hợp. Anh ta cần một nữ chính có tính cách mạnh mẽ quyết đoán, vừa có thể mềm vừa có thể cứng.
Với tất cả những người muốn lấy vai diễn tới tìm anh ta, anh ta cũng không lập tức trả lời, mà đều nói để đến khi thử vai rồi lại nói tiếp.
“Muốn lấy vai diễn cho Trữ Nhiễm à?” Chu Minh Khiêm nói thẳng không kiêng kỵ.
Thẩm Đường hỏi một đằng trả lời một nẻo, cười nói: “Muốn tìm hiểu kịch bản và nhân vật một chút, tôi định đầu tư vào bộ phim đó của anh.”
Cô luôn khiến anh ta bị bất ngờ, còn không mắc nợ tình cảm, Chu Minh Khiêm thích giao tiếp cùng người thoải mái như vậy.
Thẩm Đường hỏi: “Bây giờ có mấy công ty đầu tư rồi?”
“Ba công ty.” Chu Minh Khiêm đặc biệt nhắc nhở, “Công ty của đạo diễn Trần là đầu tư nhiều nhất.” Ý là, đến lúc đầu tư, sẽ không tránh khỏi việc gặp mặt Trần Nam Kình.
Thẩm Đường không sao cả, “Nếu đã vào cái vòng này thì ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng sẽ thấy, không có vấn đề gì.”
Chu Minh Khiêm nghe vậy thì yên tâm, còn về chuyện đầu tư thì không thể nói ngay bây giờ, anh ta còn phải về công ty họp, hai bên sẽ từ từ nghiên cứu các điều khoản trong hợp đồng.
“Tuần sau thì sao?”
Anh ta hẹn thời gian với cô.
Thẩm Đường nhìn lịch công việc chị Lỵ gửi cho mình, tuần sau chính là giữa tháng sáu, cô phải bay đến Thượng Hải để tham gia show diễn thời trang của nhãn hàng trang sức và quần áo TIME, sẽ phải ở lại Thượng Hải ba ngày.
“Thứ 6 được không? Trước thứ 5 tôi đều ở Thượng Hải.”
“Không thành vấn đề, cô rảnh lúc nào thì cứ liên hệ với tôi.”
Nói chuyện với Chu Minh Khiêm tương đối vui vẻ thoải mái, uống hết một ly cà phê, hai người chào tạm biệt.
Thẩm Đường nhắn tin cho Tạ Quân Trình: 【 Em định đầu tư quay phim, anh chuẩn bị thêm cho em 10 triệu USD nhé. 】
Tạ Quân Trình: 【 Em tiêu xài tiết kiệm một chút, chút tiền đó của em sắp thấy đáy rồi. 】
Thẩm Đường: 【 Em không phải lãng phí, mà là đầu tư. 】
Tạ Quân Trình: 【 Khoản tiền đó của em tạm thời chưa đến kỳ hạn, em có gấp lắm không? Nếu gấp quá thì để anh chuyển tiền của anh cho em. 】
Thẩm Đường: 【 Không vội, nghiên cứu và đánh giá hợp đồng chắc cũng phải mất một khoảng thời gian, cuối tháng đưa em là được. 】
--
Giữa tháng sáu, show diễn thời trang của TIME tổ chức tại Thượng Hải.
Thẩm Đường dẫn Trữ Nhiễm đi trước, Trữ Nhiễm được sắp xếp đi catwalk, là chị Lỵ dùng mối quan hệ cá nhân để kiếm được một cơ hội lên sân khấu cho Trữ Nhiễm.
Gần 2 năm nay, sức ảnh hưởng của show diễn thời trang của nhãn hàng trang sức và quần áo TIME càng lúc càng lớn, năm nay mời một số ngôi sao nổi tiếng đến trợ trận, nghe chị Lỵ nói, còn có một khách quý là nghệ sĩ của công ty Phàn Ngọc.
Trữ Nhiễm chưa từng đi catwalk, lần đầu tiên đi show không tránh khỏi căng thẳng, trước khi tới Thượng Hải đã tìm giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn cô ta mấy ngày nhưng cô ta vẫn chưa nắm được căn bản.
Trên máy bay, Thẩm Đường ngồi cạnh cô ta.
“Cô đừng ôm hy vọng quá lớn vào tôi.” Trữ Nhiễm liếc mắt nhìn Thẩm Đường đang xem tạp chí, báo cho cô biết tình hình trước.
Thẩm Đường cũng không ngẩng đầu, “Đã không ôm hy vọng với cô rồi.”
“......” Trữ Nhiễm đau ngực.
Từ khi ký hợp đồng với công ty Thẩm Đường, trái tim cô ta càng chịu nhiều đả kích hơn so với trước kia.
Hiện giờ về cơ bản cô ta đã quen với kiểu nói năng chua ngoa của Thẩm Đường, nên cũng không chấp nhặt cùng người như vậy.
Trữ Nhiễm nhìn chân mình một cái, lại nhìn cặp dài của Thẩm Đường, cô ta chỉ thấp hơn Thẩm Đường 3cm, nhưng so sánh với chân Thẩm Đường thì cảm giác ngắn hơn không chỉ 5cm.
Một lúc sau.
Trữ Nhiễm lại mở miệng nói, “Với chiều cao này của tôi thì sẽ không có một chút ưu thế nào ở trên sàn catwalk, sẽ trực tiếp bị người mẫu chuyên nghiệp treo lên đánh mất.”
Thẩm Đường đang nghiên cứu một cái váy trên tạp chí, hờ hững trả lời, “Chân không đủ dài thì đi thêm giày cao gót.”
Trữ Nhiễm sắp sửa tự kỷ, xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ, không thèm phản ứng Thẩm Đường.
Thẩm Đường chụp cái váy dài này lại rồi tiếp tục xem trang sau.
Khi máy bay hạ cánh, cô đã nhìn trúng 3 cái váy dài.
Chị Lỵ sắp xếp tài xế tới đón các cô, Trữ Nhiễm đã quen mỗi lần đi ra ngoài đều mang cả một đội quân hùng hậu, phía sau là cả một hàng dài gồm 7,8 người, phải hai chiếc xe mới ngồi đủ.
Thẩm Đường và anh vệ sĩ lên chiếc xe con phía sau, còn xe bảo mẫu cho Trữ Nhiễm dùng.
Đến phút cuối Trữ Nhiễm lại xuống xe bảo mẫu, sau đó lên chiếc xe con kia.
“Coi như tôi có khuynh hướng tự ngược đi.” Trước khi Thẩm Đường nói chuyện, cô ta đã tự giễu trước.
Thẩm Đường không đấu võ miệng với cô ta, cô gửi mấy bức ảnh lễ phục vừa chụp ở trên máy bay cho chị Lỵ, 【 Mua hết mấy bộ này đi. 】
Chị Lỵ nghi ngờ: 【 Phong cách này không ăn nhập với khí chất của em nha. 】
Thẩm Đường: 【 Là chuẩn bị cho Trữ Nhiễm mặc khi tham gia hoạt động, đỡ phải đi mượn nữa. 】
【 Lễ phục tham gia hoạt động cứ mượn là được, nếu mua hết thì tốn bao nhiêu tiền chứ?! Bà cô ơi, chúng ta mở công ty là để làm boss lớn, chứ không phải để thể hiện đâu: ) 】
Thẩm Đường: 【 Tiền mua 3 bộ lễ phục này cứ trích từ tài khoản cá nhân của em, đưa cho Trữ Nhiễm làm quà ký hợp đồng đi. 】
Cô cất điện thoại, lúc này mới có thời gian phản ứng Trữ Nhiễm.
Thẩm Đường nói một chút về show diễn ngày mai cho cô ta, “Cô có tổng cộng bốn bộ quần áo, đều là nhà thiết kế của Time tỉ mỉ lựa chọn cho cô, những khuyết điểm của cô gần như đã được che hết, đến lúc đó cô đi ra cứ tỏa sáng hết mình là được. Không đi được thì cũng nằm trong dự kiến, không cần có áp lực.”
Trữ Nhiễm: “......”
Cô ta đi cùng xe với Thẩm Đường là muốn hỏi xem bộ phim《 Anh nên yêu em như thế nào 》đã có tin tức