Edit: Chanh Muối
Gần 10 giờ tối, Thẩm Đường mới trở về chung cư thuê trọ.
Sau khi Tưởng Thành Duật nhận được người từ văn phòng thì đưa cô về biệt thự ăn một bát cháo rau, dì giúp việc cố ý làm cho cô, vẫn là mùi vị mấy năm trước cô ăn.
Cô chỉ bị trẹo chân với lưng bị đập một chút, Tưởng Thành Duật huy động đủ nhân lực vật lực, xem cô như bệnh nhân.
Tối nay đã ăn một cái cheese cake lại còn thêm một bát cháo, chân bị thương lại không thể tập thể dục, ngày mai nhất định là cô sẽ tăng nửa cân*.
* 1 cân của Trung Quốc = 1/2kg
Tưởng Thành Duật bế cô đến tận cửa nhà, để cô mở cửa.
Thẩm Đường vỗ vai anh: “Để em xuống dưới đi, Viên Viên ở nhà, anh đi vào không tiện.”
Tưởng Thành Duật không thả, “Cô ấy vẫn chưa về.”
“??” Thẩm Đường bán tín bán nghi.
“Tần Tỉnh dẫn mọi người trong công ty em đến câu lạc bộ để xây dựng đội ngũ rồi, sớm nhất cũng phải rạng sáng mới về.”
Thẩm Đường như nghe được chuyện cười, “Ngày đầu tiên anh ta đi làm đã dẫn mọi người đến chỗ ăn chơi nhậu nhẹt để xây dựng đội ngũ hả?”
Tưởng Thành Duật: “Vui vẻ là được, xây dựng đội ngũ ở đâu không quan trọng.”
Xây dựng đội ngũ chỗ nào chứ, đây rõ ràng là mua chuộc lòng người một cách trần trụi.
Sở trường của Tần Tỉnh chính là chơi bời, đi theo anh ta thật sự có thể chơi tới bến.
Tưởng Thành Duật bế Thẩm Đường đến phòng ngủ, anh không vội đi, sợ cô đi không vững, chẳng may lúc tắm lại trượt chân trong phòng tắm, Viên Viên không ở nhà, đến lúc đó kêu trời trời không biết.
“Chờ em tắm xong rồi nằm trên giường thì anh đi.”
Anh xoay người đi ra phòng khách bên ngoài.
Trong phòng quá yên tĩnh, tiếng chuông báo có tin nhắn đến từ điện thoại Tưởng Thành Duật giống như bị khuếch đại âm thanh.
Lục Tri Phi: 【 Nghe nói anh và Thẩm Đường quay lại, chúc mừng nhé. 】
Tưởng Thành Duật: 【 Cảm ơn. 】
Buổi chiều Lục Tri Phi vừa đến Bắc Kinh, cô ta về đón Ngày của cha cùng bố mình.
Buổi tối có bạn hẹn cô ta đến câu lạc bộ chơi, cô ta gặp Tần Tỉnh đang hò dô điên cuồng ở phòng bao bên cạnh.
Tần Tỉnh dẫn toàn những người bọn họ không quen tới, vì thế không đưa sang phòng bọn họ mà đặt một phòng khác ở bên cạnh.
Từ trong miệng Tần Tỉnh biết được, hôm nay là ngày đặc biệt, Tưởng Thành Duật đã theo đuổi lại Thẩm Đường thành công.
Một người đàn ông cao không thể với tới như vậy, thế nhưng lại theo đuổi cùng một cô gái đến tận hai lần.
Lục Tri Phi: 【 Đối với anh, tôi là thật lòng chúc phúc. Còn đối với Thẩm Đường, nếu nói thật lòng thì tôi chỉ mong cô ấy sống không tốt. Nhưng dường như cô ấy có thảm như thế nào thì cũng không thảm bằng tôi. Có lẽ anh có thể nói với Thẩm Đường một chút, bây giờ cô ấy đã có tình yêu, cũng không cần lại chen một chân vào chuyện làm ăn của tôi nữa, buông tha cho nhau đi. Sau này tôi có thể giúp được cô ấy trên phương diện tài nguyên thời trang, tôi sẽ cố hết sức ở mặt này. 】
Tưởng Thành Duật: 【 Tôi chưa bao giờ ép buộc cô ấy làm gì cả, cũng không khuyên cô ấy. Chuyện giữa hai người, trong lòng cô ấy có chừng mực. 】
“Tưởng Thành Duật!”
Thẩm Đường ở phòng ngủ gọi anh.
“Sao thế em?” Tưởng Thành Duật đứng dậy.
“Anh lấy túi xách giúp em, trong đó có thuốc xịt.”
Tưởng Thành Duật cầm túi xách trên tủ chỗ huyền quan tới cho cô, Thẩm Đường nhoài người trên khung cửa chờ anh, cô duỗi tay túm lấy cái túi, “Anh về đi, em đồng ý ngày mai chúc mừng Ngày của Cha cho anh là được chứ gì?”
Tưởng Thành Duật: “......”
--
Ngày hôm sau, Thẩm Đường đi làm như thường lệ.
3 giờ sáng Viên Viên mới về, lúc này đang ngủ say như chết.
Cuối tuần, chỉ có cô và Tần Tỉnh tới văn phòng.
Tần Tỉnh ngáp một cái, trong mắt hằn lên tơ máu.
Buồn ngủ không mở nổi mắt, anh ta pha cho mình 2 tách cà phê, không bỏ thêm đường.
“Sao hôm nay anh không nghỉ ngơi?” Lúc Thẩm Đường đẩy cửa đi vào thì ngạc nhiên hỏi.
“Bố mẹ tôi đều không ở nhà, không cần ở nhà ăn cơm.” Tần Tỉnh uống cà phê như uống nước trắng, không nếm ra mùi vị gì đã nuốt thẳng xuống cổ họng.
“Tôi vừa đi làm được một ngày đã nghỉ, thế kỳ cục lắm.”
Hôm nay Thẩm Đường phải đi bàn chuyện hợp đồng tham gia show giải trí với một nền tảng nào đó, còn lâu bộ phim 《 Anh nên yêu em như thế nào》 của Trữ Nhiễm mới khai máy, mấy tháng này nhàn rỗi, có thời gian tham gia show giải trí.
Tần Tỉnh đến nhà vệ sinh vỗ nước lạnh lên mặt, sau đó đi cùng Thẩm Đường.
Show giải trí này mời 6 lưu lượng và tiểu hoa đang nổi, Trần Nhất Nặc và Trữ Nhiễm có tuổi tác xấp xỉ nhau, hai người nhận được thư mời của tổ tiết mục cùng lúc.
Oan gia ngõ hẹp, hôm nay Phàn Ngọc cũng đi ký hợp đồng cho Trần Nhất Nặc.
Trùng hợp là, còn chạm thẳng mặt nhau.
Phàn Ngọc kiêu căng ngạo mạn, “Nghe nói cô cũng đang tranh vai nữ chính trong 《 Anh nên yêu em như thế nào》, sao nhỉ, có nắm chắc không?”
Xem ra bà ta vẫn chưa biết bộ phim này đã ký hợp đồng với Trữ Nhiễm, Thẩm Đường cười nhạt, “Bà nói thử xem?”
Phàn Ngọc đương nhiên là khinh thường, “Lần đó ở tiệc cưới của Chương Hứa, tôi đã có lòng tốt nhắc nhở cô, nếu cô coi Nhất Nặc là hồng tâm, Trần Nam Kình sẽ là người đầu tiên xông lên trước.”
“Thế à? Vậy tiếc nhỉ.” Thẩm Đường không nể nang gì mà cho bà ta một cái tát vang dội, cực kỳ đắc chí, “Ở show diễn thời trang của TIME, mũi tên con gái bà trúng phải vẫn là do Trần Nam Kình tự tay đâm vào ngực cô ta đấy.”
Sắc mặt Phàn Ngọc thay đổi đột ngột, “Cô có ý gì?”
Thẩm Đường không thèm phản ứng, sóng vai rời đi cùng Tần Tỉnh.
Phàn Ngọc có dự cảm không hay, trong lòng lo lắng. Hôm nay bà ta không có lòng nào để nói chi tiết về hợp đồng, thế nên tìm cớ hẹn tổ tiết mục sang ngày mai.
Bà ta vội vã chạy về nhà.
Hôm nay con gái muốn đón Ngày của Cha cùng Trần Nam Kình, lúc này đang ở nhà chuẩn bị quà nhân Ngày của Cha cho ông ta, là món quà được làm thủ công.
Tối qua con gái cố ý đi mua.
Sở dĩ khi nãy bà ta tự tin mười phần trước mặt Thẩm Đường như vậy, là vì một ngày quan trọng như Ngày của Cha, Trần Nam Kình tổ chức cùng Trần Nhất Nặc, vậy vai chính trong bộ phim đó chắc hẳn đã thuộc về Trần Nhất Nặc.
Nếu không con gái sẽ không có tâm trạng tự tay làm quà tặng, buổi tối còn hẹn Trần Nam Kình ăn cơm.
Rốt cuộc giữa chừng đã xảy ra lỗi gì mà bà ta không biết?
Món quà Trần Nhất Nặc làm mất 6 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hoàn thành, cô ấy thở phào một cái, ngồi khoanh chân trên thảm một thời gian dài nên chân tê cứng.
“Ầm” một tiếng, mẹ đẩy cửa đi vào.
Hùng hùng hổ hổ, như tới tìm cô ấy tính sổ.
Nhưng buổi sáng lúc mẹ ra ngoài, cô ấy còn nói cười vui vẻ với mẹ mà.
“Mẹ sao thế ạ?” Trần Nhất Nặc biết mẹ đi bàn về hợp đồng tham gia show giải trí, nghĩ là trong hợp đồng có chỗ không thoải mái, “Có phải không thống nhất được quan điểm không mẹ? Không nói ổn thỏa được thì thôi, tức giận hại người mẹ ạ.”
“Trần Nhất Nặc, bây giờ con giỏi quá rồi nhỉ!” Phàn Ngọc đập túi xách trong tay lên bàn trà, đụng vào làm đổ cốc nước, nước chảy tung tóe khắp nơi, túi xách cũng không thoát khỏi.
Trên đường về bà ta đã tìm người hỏi thăm, thì ra bộ phim 《 Anh nên yêu em như thế nào》 đã ký hợp đồng với Trữ Nhiễm.
Vừa rồi bà ta thật sự giống một vai hề ở trước mặt Thẩm Đường.
“Con đã biết bộ phim này được giao cho Thẩm Đường từ lâu rồi đúng không? Hay là ba con cho, có đúng không?”
Hai câu gầm thét tra hỏi liên tiếp.
“Mẹ --”
“Đừng gọi tôi là mẹ!”
Phàn Ngọc cười lạnh, “Rốt cuộc Trần Nam Kình đã tẩy não cho con như thế nào hả? Người ta cũng cho Thẩm Đường vai diễn rồi, con còn ở đây lừa mình dối người làm quà tặng nhân Ngày của Cha cho ông ta, con có thấy mỉa mai không? Trần Nhất Nặc, sao con lại thảm thương thế!”
Trần Nhất Nặc không nghe nổi nữa, lúc này cho dù cô ấy có giải thích cái gì thì mẹ cũng đều mỉa mai châm chọc. Cô ấy không cãi lại, mà đứng dậy thu dọn món quà vừa làm xong.
“Trần Nhất Nặc, đầu óc con có vấn đề hả, đã đến lúc này rồi mà con vẫn đứng về phía bố con! Mẹ liều sống liều chết như vậy rốt cuộc là vì ai? Mẹ còn không phải vì con sao!”
Phàn Ngọc suýt nữa không thở nổi.
Nhìn con gái đang thu dọn quà tặng như chuyện không liên quan đến mình, bà ta tiến lên hai bước, cướp lấy rồi lập tức ném xuống đất.
“Mẹ! Mẹ làm gì thế!” Một tiếng này của Trần Nhất Nặc chứa đầy kích động.
“Mẹ không nuốt trôi cục tức này! Dựa vào cái gì mà con muốn vai diễn trước, ông ta lại cho Thẩm Đường! Dựa vào cái gì hả!” Phàn Ngọc chỉ ra ngoài cửa, “Con đi ngay bây giờ, đi tìm Trần Nam Kình ngay bây giờ cho mẹ, nói là con cãi nhau với mẹ, con không còn nơi nào để đi, về sau con sẽ ở chỗ ông ta. Thẩm Đường đáng thương là ông ta lập tức đau lòng, vậy giờ con cũng đáng thương. Trần Nhất Nặc, đây là cơ hội duy nhất để con giành được tất cả tình yêu và tài nguyên từ bố con.”
“Ồ.” Trần Nhất Nặc lau nước mắt rồi nhốt mình trong phòng.
Cô ấy bắt đầu thu dọn hành lý, cô ấy không thể ở lại căn nhà này thêm một giây phút nào nữa.
--
Thẩm Đường cũng không ký hợp đồng với tổ tiết mục, vẫn còn không ít chi tiết cần hoàn thiện lại.
Giữa trưa, cô và Tần Tỉnh tìm một nhà hàng để ăn cơm.
“Đúng là khác nghề như cách núi*.” Tần Tỉnh cảm thán.
* Khác nghề như cách núi: ý chỉ không trong nghề thì sẽ không biết tình hình nghề đó
Sáng nay khi nghe Thẩm Đường bàn bạc chi tiết với người phụ trách của bên kia, anh ta mới biết được nước sâu như vậy, chỉ cần hơi không để ý một chút là sẽ lập tức rơi vào trong bẫy đối phương đã đào sẵn.
Thẩm Đường uống ngụm nước ấm, nói cả buổi sáng nên miệng khô lưỡi khô.
“Này.” Tần Tỉnh gọi cô, “Cô nhìn bàn bên trái đi, hai người kia cứ nhìn chằm chằm vào cô.”
Thẩm Đường nhìn theo phương hướng Tần Tỉnh chỉ, một ánh mắt lạnh thấu xương xông thẳng về phía cô.
Là Tiêu Đông Hàn.
Ngồi đối diện anh ta chính là Tiêu Đông Khải, hai người đó đến sớm hơn cô và Tần Tỉnh, món ăn đã được mang lên bàn.
Tiêu Đông Hàn nâng chén, mời cô từ xa.
Thẩm Đường khẽ mỉm cười, dùng ly nước trong tay đáp lễ.
“Ai thế?”
“Cháu nội chủ tịch Tiêu.”
Ngay cả Tần Tỉnh cũng cảm nhận được, người tới không có ý tốt.
Ăn cơm xong, từ nhà hàng đi ra, Thẩm Đường vờ như không biết Tiêu Đông Hàn ở Bắc Kinh, cô gửi email hỏi Tiêu Đông Khải là sao Tiêu Đông Hàn cũng ở Bắc Kinh, và đến đây từ lúc nào.
3 tiếng trôi qua, Tiêu Đông Khải cũng không trả lời cô.
--
6 giờ tối, Tưởng Thành Duật rời công ty.
Anh nhắn tin cho Thẩm Đường, hỏi giờ cô có bận không để anh qua đón.
Thẩm Đường gửi định vị cho anh, cô đã ở trước cửa biệt thự nhà anh rồi.
Hôm nay trong nhà không có ai, quản gia và người làm đều không ở lại, cô chờ ở trong sân.
“Sao em không đợi anh tới đón?” Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho cô.
“Buổi chiều em hẹn người ta ở gần đây, nói chuyện xong thì đi thẳng tới luôn.” Thẩm Đường lơ đễnh trả lời điện