Chu Hân Vũ có một chị gái song sinh, cả hai chị em đều vô cùng thông minh, trong nhà tuy không có con trai nhưng cha mẹ không vì các cô đều là nữ mà đối xử không tốt.
Cha mẹ vốn muốn làm nông, mà duyên cớ đưa đẩy lại vào giới thương nhân, chắc vì vậy nên bọn họ không bồi dưỡng hai người trở thành người thừa kế sản nghiệp mà lại yêu cầu cố gắng học tập, dùng nhiều tiền mời giáo viên nghệ thuật đến dạy hai cô.
Chị gái học piano, cô em học vẽ, hai chị em đều cố gắng, bình thường lại ngoan ngoãn nghe lời nên cha mẹ luôn vui lòng, gia đình tất cả đều rất tốt.
Nhưng có một ngày kia, Chu Hân Vũ vẽ tranh, chị gái Chu Hân Văn đang luyện đàn.
Chu Hân Vũ đang đắm chìm trong cảm hứng sáng tác thì nghe thấy một tiếng vang thật lớn từ phòng đàn.
Bé gái Chu Hân Vũ chạy sang, vừa đẩy cửa vào thì oa oa khóc lớn.
Tiếng vang đó chính là tiếng đàn piano ngã xuống đất, mà Chu Hân Văn thì nằm trên mặt đất nhắm chặt hai mắt, một bàn tay nằm dưới đàn piano, máu tươi chảy ra thấm đỏ làn váy trắng tinh.
Bé gái Chu Hân Vũ bị kinh hách chỉ mờ hồ nghe thấy tiếng bảo mẫu gọi điện thoại, không biết tiếng xe bên ngoài là của cha mẹ hay là xe cứu thương, trong mắt chỉ còn lại gương mặt tái nhợt của chị gái.
Đợi đến lúc kéo được Chu Hân Văn ra, bàn tay nhỏ kia đã máu thịt lẫn lộn, ước mộng đánh đàn của Chu Hân Văn coi như triệt để bị hủy.
Từ đó về sau, Chu Hân Văn trở nên vô cùng âm trầm, cả ngày cũng không mấy lần thấy được cô cười, cha mẹ vẫn luôn chìm trong nỗi hối hận khôn nguôi, mẹ còn nghỉ hẳn ở nhà trông hai đứa nhỏ, sợ là lại xuất hiện thêm tình huống không hay nữa.
Không rõ bắt đầu từ khi nào, Chu Hân Văn vì bị mất một phần thân thể mà tính cách ngày càng trở nên nóng nảy, có lúc còn la mắng người giúp việc, mà em gái ruột cũng thường bị cô lạnh lùng liếc mắt.
Chu Hân Văn hoàn toàn thay đổi, cơ thể cùng tâm lý đều thống khổ làm cô vui buồn khó đoán, cuộc sống đầy tuyệt vọng, thậm chí còn từng tự sát, may mà phát hiện đúng lúc nên thất bại.
Biến hóa của Chu Hân Văn làm cho cha mẹ đau lòng, nhiều hơn là thất vọng, thời gian dần qua, bọn họ triệt để không còn hy vọng gì với vô, ngược lại dồn toàn bộ thời gian tinh lực lên Chu Hân Vũ, Chu Hân Vũ trở thành trung tâm của cả nhà.
Đối với thay đổi này, Chu Hân Văn càng oán hận hơn, nội tâm bị thù ghét nhồi đầy, cô càng lúc càng âm trầm.
Chu Hân Văn yên tĩnh một thời gian ngắn, cho tới ngày sinh nhật mười tuổi của bọn họ.
Ngày đó nắng vàng rực rỡ xua tan bóng mây âm u của nhiều ngày mưa, cha hai người mời rất nhiều bạn học tiểu học của bọn họ tới, Chu Hân Vũ vô cùng hưng phấn mà Chu Hân Văn cũng không giữ vẻ âm trầm thường ngày.
Cha cô tặng Chu Hân Vũ một bộ dụng cụ vẽ đắt tiền, mà Chu hân Văn thì được một con mèo nhỏ làm quà.
Đối với trẻ con, bộ dụng cụ vẽ dù quý tới đâu tính ra vẫn kém mèo nhỏ hoạt bát, mọi người đều vây quanh Chu Hân Văn vui đùa, mà cả Chu Hân Vũ cũng hướng ánh mắt hâm mộ tới chị gái mình.
Nhưng Chu Hân Văn không vừa lòng, cô rằng cha mẹ đưa mèo nhỏ cho cô không phải là vì yêu thương cô, mà là muốn nói với cô, so với em gái cô đã không còn đáng đặt kỳ vọng nữa.
Chỉ cần nhìn đến con mèo này, Chu Hân Văn liền giống như thấy được ánh mắt thất vọng của cha mẹ, đủ loại ánh mắt yêu thích mèo nhỏ trong mắt bạn bè càng làm cho cô thông suốt được mình bị bỏ rơi.
Con mèo nhỏ cũng hiểu được chủ nhân không thích nó, nó cũng không thân cận cô.
Ngược lại là đứa em gái thường đến đùa giỡn với mèo nhỏ thì lại được nó thân thiết đến cọ lòng bàn tay.
Cứ như vậy đến một ngày, mèo nhỏ lần nữa lại bị mẹ bắt trở về để dưới chân Chu Hân Văn, mẹ nói, "Con trông nó cho cẩn thận, đừng để nó đi quấy rầy em gái con học hành."
Ánh mắt chán ghét không che giấu của mẹ làm cho cô thấy khó chịu.
Con chưa từng có yêu cầu có vật nuôi, là hai người cha mẹ tự tiện bắt đến một con cột vào người con, bây giờ lại bảo con lãnh trách nhiệm trông nom nó.
Nội tâm Chu Hân Văn tràn ngập tức giận, cô khóa trái cửa, kéo ngăn kéo lôi ra một con dao gọt hoa quả cô giấu, từng bước chậm rãi hướng tới con mèo nhỏ đang trừng mắt vô tội.
Thi thể mèo nhỏ được phát hiện ngày tiếp theo, do Chu Hân Vũ tìm thấy tại thùng rác trước nhà.
Chu Hân Vũ đã vì vậy mà thương tâm một trận, hình ảnh mèo nhỏ đã chết đã đi sâu vào đôi mắt cô khắc ghi vào nơi sâu nhất trong tâm trí, chưa từng quên.
Nói đến đây, Chu Hân Vũ trầm mặc.
Triệu Tường nhịn không được nói, "Dựa vào đâu cậu cho rằng chị gái mình giết con mèo đó?"
"Thái độ chị ấy rất khác thường, còn chạy tới an ủi tôi.
Tôi nhìn thấy rất nhiều vết cào trên tay