Triệu Tường bội phục nhìn hình dạng dưới ngòi bút của Quách Vũ càng lúc càng sinh động.
Nếu so về khả năng vẽ, Ninh Xuyên đọ không lại Quách Vũ, cái duy nhất Ninh Xuyên tốt hơn Quách Vũ là khả năng kết giao quan hệ.
Không phải do Quách Vũ đối xử với người khác không tốt mà là cậu ta chỉ biết đối xử tốt với người ta chứ không biết cách làm quen kết bạn, càng không biết cách cự tuyệt người khác, nếu đụng phải chuyện xấu hổ chỉ toàn cười trừ.
Đối với tính cách như vậy, mọi người đều đồng ý quen biết cậu ta nhưng chỉ khi có chuyện cần nhờ, còn về chuyện ăn chơi, Ninh Xuyên so với cậu ta quen thuộc hơn nhiều.
Triệu Tường nghĩ chắc là do trời sinh thế, đổi không được.
Tiếng chuông dồn dập, Quách Vũ nhìn cậu, Triệu Tường cười xin lỗi, đi đến một góc mở điện thoại, là số lạ.
"Uy?"
"Cứu mạng!"
Không đợi Triệu Tường hỏi rõ, đầu bên kia lại rống tiếp, "Cứu mạng! Có quỷ! CÓ QUỶ! Nó sắp tới rồi!"
Triệu Tường hiểu ra, cậu lập tức hỏi, "Có phải Trần Kiệt không? Tớ là Triệu Tường, cậu sao vậy, nói cho rõ ràng!"
Đầu bên kia Trần Kiệt nói năng lộn xộn.
"Trần Kiệt! Đó là miêu linh, cậu mau chạy trốn, trốn được một lúc liền ổn! Bọn này sẽ tới cứu cậu!"
Đầu bên kia truyền đến tiếng mèo kêu.
Trần Kiệt hô to, "A! A, là mèo? Là, tôi đã từng giết? A!"
Tiếp theo, từ trong điện thoại vang lên một loạt bước chân gấp gáp.
Triệu Tường như bị sét đánh ngây người, cậu quay đầu lại xem Quách Vũ cùng bức tranh, ngũ quan cô nhóc nhỏ trong tranh đã dần rõ ràng, cơ hồ giống như đúc với Chu Hân Vũ.
Cậu đi qua, ngăn cản Quách Vũ.
"Đừng vẽ."
Quách Vũ nhìn cậu hỏi vì sao.
Triệu Tường cay đắng nói, "Muộn..."
Quách Vũ nhìn thấy cậu tâm tình không tốt, chậm rãi gật đầu, buông cọ rời đi.
Triệu Tường nhìn bóng lưng cậu ta hô, "Cảm ơn."
Quách Vũ quay đầu cười với cậu một cái.
Trong nháy mắt điện thoại bị ngắt, Trần Kiệt nhìn thấy một thân ảnh phóng tới mình, sau đó cổ đau xót, té ngã trên đất.
Bởi vì không mất nhiều máu lắm, cũng không bị cắn tới động mạch cổ, Trần Kiệt tạm thời vẫn còn sức.
Chợt, bụng trầm xuống, sức ép lên bụng làm cậu phun ra một ngụm máu loãng với nước bọt, cậu cảm giác như ruột đều bị lực ép chặt đứt.
Cậu gian nan nhìn, một con mèo nhỏ giẫm lên bụng cậu, gương mặt đầy oán hận, ác độc, mèo sao lại có biểu cảm của con người!
Con mèo nhỏ hoàn toàn không giống với ác quỷ từng bước đạp lên thân thể cậu bước tới, dừng lại ở cổ, đối diện mặt cậu.
Tiếp theo là thời khắc khủng khiếp nhất đời này của Trần Kiệt, miêu linh một hơi ăn trọn tứ chi của cậu.
Mỗi lần ăn một cái tay hoặc đùi thân hình nó lại lớn hơn, tới lúc nuốt toàn bộ tứ chi vào bụng thì đã lớn hơn cơ thể không còn tay chân của Trần Kiệt rất nhiều.
Sau đó, nó hé cái miệng đầy răng nanh nhọn hoắm cắn xuống cổ Trần Kiệt, trong chớp mắt cậu mất đi tri giác.
Lúc Yến Giang biết tin chạy tới thì chỉ còn một khung cảnh đẫm máu, khối thi thể không còn mặt nằm trên đất, nói là thi thể cũng hơi miễn cưỡng, là vì tứ chi không còn, trên mặt có giấu vết bị xé đi da thịt lở dở, giống như một mớ thịt xay đắp lên, ngũ quan không còn nhìn ra.
Yến Giang đóng cửa lại lùi ra, tay không tự chủ được run rẩy, anh không sợ thảm trạng của thi thể này mà là do nhận thức lại được làm rõ, nhận thức về sự bất lực tuyệt vọng của con người khi đối mặt với "phi nhân loại".
Anh hít một hơi, bên ngoài mặt trời vẫn sáng, người người không biết dưới ánh mặt trời giấu một bóng đêm đáng sợ, giống như có một bàn tay bóp lấy cổ họng làm người ta hít thở không được.
Triệu Tường mặt tái nhợt ngồi trước bàn làm việc, Yến Giang ngồi sửa sang một phần tư liệu.
"Muốn uống nước thì tự lấy.", Yến Giang nói xong thì chỉ bình nước.
"Cảm ơn.", Triệu Tường đứng dậy rót hai ly uống liền một hơi, sau đó trấn tĩnh lại.
Yến Giang ngồi trở lại, nhìn gương mặt tái nhợt nói, "Tôi nói không nên nhìn, cậu không nghe." Khẩu khí có chút vui sướng khi người gặp họa.
Triệu Tường lườm anh một cái, "Rất kinh khủng, miêu linh sao lại đáng sợ vậy, em tưởng...!
"Đừng tưởng rằng là động vật thì cho là linh hồn của chúng không nguy hiểm, kỳ thật chúng càng đáng sợ hơn nhiều, chúng nó không có nhân tính."
Triệu Tường gật gật đầu, "Đã xác định là Trần Kiệt?"
Thấy Yến