Người thôn Liễu Bình đều biết rõ từ chùa Bảo An đến thung lũng hoang tất cả đều là đất bối âm*, vùng này ánh mặt trời ít, trời tối sớm, nơi khác còn có thể nhìn thấy một chút cái đuôi tà dương, nơi đây trên cơ bản đã tối. Lúc người trong thôn ở nơi này trồng trọt hoa màu đều về sớm hơn bình thường một giờ đồng hồ, nói là "Trời tối nhanh hơn, sợ đụng quỷ", không chắc sẽ tin có quỷ, nhưng trời tối luôn làm người ta cảm thấy bất an.
(*Đất bối âm: nơi ánh áng không chiếu đến.)
Lộ Vô Quy ở chùa Bảo An, nàng rất rõ ràng, chốc nữa ánh mặt trời bên ngoài mất đi, bầu trời nơi này sẽ tối đen ngay, lúc này nếu bọn họ mới về nhà đều đã chậm.
Sau khi nàng treo ống dây mực, nhìn thấy nhiều người nhà Lão Tài chen lấn ở trước cửa sổ cách kính cửa sổ chửi nàng ầm lên, làm nổi bật bầu trời đã tối thui bên ngoài, giống như quỷ, dọa nàng sợ vội vàng kéo rèm che, lại vỗ bùa dán vào trên rèm che.
"Trang Phú Khánh, mày không đi ra phải không? Mày không đi ra bây giờ lão tử liền đi gánh phân giội lên quan tài Hứa Đạo Công."
"Tao đi!"
"Tao sẽ đi ngay bây giờ!"
Người nọ hô to một tiếng kèm theo tiếng bước chân đi thẳng hướng hố phân sau nhà, giọng nói đó lớn, nhưng nghe thấy có chút lung lay.
Lộ Vô Quy đột nhiên cảm giác người này không về được.
"Cạch" một tiếng thủy tinh vỡ vụn, kính bị nện nát, người nhà Lão Tài đập phá kính của Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy có khả năng nghe tốt, nàng nghe thấy trong thân thích nhà Lão Tài có người sợ hãi, nói muốn trở về nhà ngày mai lại đến, bị đồng bạn máu nóng lên đầu mắng: "Sợ đếch gì, trên đời này nào có quỷ! Đó đều là tự mình dọa mình, còn có những đạo sĩ này bịa chuyện dọa người lừa gạt tiền."
Vợ Trang Phú Khánh hỏi Trang Phú Khánh: "Phú Khánh à, Ưng đại gia không phải nói không cho qua đêm ở chỗ này sao? Lúc này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Trang Phú Khánh không nói tiếng nào. Ông mò trong túi quần muốn lấy điếu thuốc, không tìm thấy điếu thuốc, lại tiếp tục ngồi xổm ở đây.
Trang Hiểu Sanh vỗ vỗ tay vợ Trang Phú Khánh, nói: "Mẹ, đừng sợ, Nhị Nha ở chỗ này nhiều năm như vậy, trong lòng em ấy hiểu rõ."
Vợ Trang Phú Khánh nói: "Trong lòng nó có thể có cái gì. Những năm này không phải nó còn dựa vào Hứa Đạo Công bảo vệ." Nhắc tới Hứa Đạo Công, vợ Trang Phú Khánh lại nhắc tới: "Mạng của Nhị Nha cũng là Hứa Đạo Công cứu về, nếu không phải Hứa Đạo Công, Nhị Nha cũng đã chôn. Bây giờ nó biết nói chuyện, biết nhận thức đều là Hứa Đạo Công dạy từng bước, mẹ ruột ta đây cũng không có kiên trì như năm đó Hứa Đạo Công dạy nó. Con xem, Hiểu Sanh, con xem hiện tại nó thật hiểu chuyện, đan dây đỏ cũng biết đan cho chúng ta mỗi người một cái, còn nói là cho chúng ta bảo vệ bình an đấy, đứa nhỏ này hiểu chuyện rồi." Nói qua nói lại, nghẹn ngào không thành tiếng.
Bỗng nhiên, có gió từ cửa sổ thủy tinh bị phá vỡ thổi vào, vén bay rèm cửa sổ.
Lộ Vô Quy nói: "Gió nổi lên rồi." Nàng đứng ở trong phòng, luôn lắng nghe động tĩnh người nọ đi lấy phân, nàng chỉ nghe được động tĩnh đi, không nghe được động tĩnh về. Trước nhà sau nhà có ngần ấy cự ly, đừng nói đi gánh phân, ngồi đi nặng cũng đủ trở về rồi. Nàng nói: "Người nọ không về được."
Trang Phú Khánh giật thót mình, hỏi: "Ai?"
Lộ Vô Quy nói: "Cái người gánh phân, không về được."
Trang Phú Khánh nhíu mày, nói: "Con đừng nói bậy."
Bỗng nhiên ngoài nhà truyền đến một tiếng hô to, kêu: "Mày làm gì! Mau buông ra! Đó là mẹ mày!"
"Ôi, má ơi, đây không phải là trúng tà rồi chứ!"
"Buông tay, buông!"
"Sức lực thật lớn!"
"Muốn bóp chết người!"
Tiếng chửi rủa phía ngoài đột nhiên bị một tiếng bối rối hô to thay thế, có người la: "Sẽ không phải là trúng tà rồi chứ!"
"Quỷ nhập vào người rồi — "
"Má ơi, có quỷ — "
Truyền đến tiếng bước chân có người kêu la chạy ra ngoài.
Vợ Trang Phú Khánh ngồi ở bên giường nghe thấy động tĩnh, đứng dậy, vểnh tai nghe tiếng động bên ngoài, nói: "Này... này bên ngoài sợ là đã xảy ra chuyện!"
"Mẹ nó! Cậu trẻ, cậu lấy dao làm cái gì? Bỏ dao xuống!"
"Giết người rồi, cậu trẻ muốn giết tôi, cứu mạng — "
...
Trang Hiểu Sanh nghe thấy bên ngoài ầm ĩ tung trời, chị nhìn Lộ Vô Quy, liền trông thấy Lộ Vô Quy đứng ở giữa phòng giống như đang chuyên chú nghe động tĩnh bên ngoài. Chị hỏi: "Làm sao vậy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
Lộ Vô Quy nói: "Có người bị quỷ nhập, bóp một người khác, hình như là quan hệ mẹ con. Có người bị dọa muốn chạy ra ngoài, gặp quỷ đả tường, chạy vòng quanh tường sân nhà chúng ta, chạy nữa sẽ mệt chết. Còn có người trúng tà, cầm dao găm đuổi theo chém người."
Trang Phú Khánh hỏi: "Cần đi ra ngoài xem không?" Ông vừa mới dứt lời, đã bị vợ ông túm chặt cánh tay.
Lại có người hô to: "Phú Khánh, mở cửa, cứu mạng — "
"Phú Khánh ơi, cứu mạng, tôi là Từ lão ca của cậu! Chúng ta còn là bạn học tiểu học đó!"
Có người xông tới vỗ cửa chính, thậm chí xô cửa muốn đi vào.
"A — "
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau cùng truyền vào.
"Nhị Nha, Trang Nhị Nha, mày mở cửa."
Lại có người trong sân rống to: "Trang Phú Khánh, ông không thể thấy chết mà không cứu, cả nhà ông đều chết không yên! Ông mở cửa đi —" thanh âm kia càng về sau lại biến thành tiếng kêu khóc.
Trang Phú Khánh bị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nghe thấy tiếng gào chỉ cảm thấy sợ hãi, theo bản năng liền muốn đẩy ra bàn bát tiên.
Tay của ông vừa đụng tới bàn bát tiên, Lộ Vô Quy một tay ấn ở trên bàn, lắc đầu thật mạnh: "Không thể mở!"
Trang Phú Khánh nói: "Nhiều người ở bên ngoài gặp chuyện không may như vậy, ta... nhà của chúng ta bồi thường không..."
Lộ Vô Quy nói: "Không thể mở cửa."
Vợ Trang Phú Khánh vội kéo lại Trang Phú Khánh, nói: "Phú Khánh à, bên ngoài ma quỷ lộng hành đó! Hiểu Sanh cùng Nhị Nha đều là nữ