Du Thanh Vi cũng muốn bình tĩnh, nhưng mấy ngày nay nhà họ Du xảy ra chuyện liên tiếp, hết chuyện này lại tới chuyện khác, hết người này đến người khác chết, họ Du bị chết cũng chỉ còn lại mình cô, hiện tại ngay cả một bộ thi thể cô cũng không giữ nổi——
Du Thanh Vi hai mắt rưng rưng mà nhìn miệng giếng.
Khi quan tài chìm vào trong nước phát ra tiếng vang, làm cho tất cả bình tĩnh, tất cả kiên cường của cô vào đúng lúc này sụp đổ toàn bộ.
Âm xà mang đi là ông của cô, là trụ cột của nhà họ Du, là chỗ dựa của cô, là người ông tận tay nuôi dạy cô lớn khôn.
Cô trơ mắt mà nhìn âm xà cướp đi ông mình, không thể làm gì, lòng tràn đầy bất lực.
Tiếng vang trong giếng càng ngày càng xa, dần dần đến cả tiếng bơi lội của âm xà cũng đều biến mất, trong giếng, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, nếu như không phải thiếu mất chiếc quan tài, thoạt nhìn giống như là chưa từng xảy ra gì cả.
Tả Tiểu Thứ thấy Du Thanh Vi không có hành động nguy hiểm quá khích nào, cô buông ra Du Thanh Vi, nói: "Du Lừa Đảo, nếu không, chúng ta đi theo đi, xem âm xà mang ông Du đi nơi nào, chốc nữa gọi Tiểu Quy Quy đoạt lại ông."
Du Thanh Vi nghe được lời nói của Tả Tiểu Thứ liền từ từ bình tĩnh lại, cô thật nhanh lau nước mắt trên mặt, nói với Quỷ Nhất: "Quỷ thúc thúc, cái giếng âm dương này nguy hiểm, tôi cùng Tiểu Thứ xuống chỉ sợ rất khó sống sót trở về, không biết Quỷ thúc có thể mang chúng tôi xuống giếng không?"
Quỷ Nhất nhoài người về phía thành giếng tỉ mỉ xem qua tình huống trong giếng, nói: "Tôi xuống cũng không về được đâu." Hắn hỏi: "Tiểu nha đầu đâu? Chỗ này nó quen, để nó dẫn đường mới chắc chắn."
Tả Tiểu Thứ nói: "Chồn vàng trộm thi thể của ông Lộ Vô Quy nuôi thành bạch cương, vừa nãy chồn vàng điều khiển thi thể ông Lộ Vô Quy đi kích nổ bùa lôi của nhà Trang Phú Khánh..." Cô vài ba câu kể cho Quỷ Nhất chuyện phát sinh tại nhà Trang Phú Khánh.
Theo lẽ thường, phá hoại thi thể tổ tiên của người khác như thế, người ta nhất định là muốn đánh tới cửa đi liều mạng. Nhưng Lộ Vô Quy lại còn nói là đi vẽ bùa, hiện tại bốc hơi không thấy bóng người, bây giờ khó mà nói nàng đi đâu.
Tả Tiểu Thứ lấy ra bùa nặc dương mà Lộ Vô Quy vẽ, nói: "Tiểu Quy Quy vẽ cho chúng tôi rất nhiều bùa nặc dương, chúng ta dán bùa rồi đi xuống, lặng lẽ đi theo phía sau âm xà, không cần quá áp sát, có thể giữ phạm vi gần gần thôi cũng được."
Quỷ Nhất vẫy vẫy tay với Tả Tiểu Thứ, nói: "Cô đến đây." Hắn cho Tả Tiểu Thứ nhìn kỹ miệng giếng này, nói: "Miệng giếng này hiện tại có hai cái đường âm, một cái, từ trên thành giếng thông ra, con đường âm này thi khí rất nặng, đi xuống chắc chắn sẽ gặp phải thây máu. Cô lại nhìn đáy giếng này, nhìn màu nước này, có phải là vàng nhạt vô cùng giống thi thủy còn cực kỳ nặng mùi, vả lại nước chảy rất xiết không?"
Tả Tiểu Thứ nhìn không rõ lắm, cô lấy ra một lá bùa, đốt lên một đóa lửa bùa ném vào trong giếng. Lửa bùa rơi xuống trong giếng, soi sáng ra dòng nước chảy xiết cuồn cuộn màu vàng nhạt.
Quỷ Nhất lấy ra một chiếc hoa tai kim loại hình nón tròn xoay, trên hoa tai buộc lấy dây mực, hắn chậm rãi bỏ hoa tai vào trong giếng, từng chút một thả dây mực xuống.
Hoa tai chìm thẳng xuống, cuộn dây mực trong tay hắn đã thả tới đáy rồi, vẫn không tìm được âm hà. Hắn nói: "Dây mực này của tôi dài ba trượng ba thước ba tấc ba phân." Hắn nói xong, thu lại dây mực.
Tả Tiểu Thứ từng đi âm một chuyến, từng vượt sông âm mấy lần, đối với tình huống của sông âm vẫn có chút hiểu biết. Ống dây mực dài như vậy không dò tới đáy, nói rõ hoặc là phía dưới nước rất sâu, hoặc là dòng nước xiết đến mức hoa tai bị cuốn đi không chìm tới đáy. Bất kể là trường hợp nào, không có thiên phú không sợ âm khí ăn mòn của Lộ Vô Quy, xuống dưới chỉ có chết.
Du Thanh Vi im lặng không nói gì xoay người đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, sững sờ mà nhìn chiếc giếng sâu không thấy đáy này.
Tả Tiểu Thứ ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Vi, nói: "Chờ Tiểu Quy Quy trở về, suy nghĩ thêm biện pháp xem có thể tìm lại ông Du không."
Du Thanh Vi ôm thật chặt Ly Long Bát Quái Bàn nặng trình trịch đeo trên cổ vào trong ngực. Chỉ có như vậy, cô mới có thể tìm được chút cảm giác dễ chịu, mới sẽ cảm thấy mình cũng không có bó tay toàn tập cùng đường bí lối.
******************************
Lộ Vô Quy một đường lao nhanh trở lại chùa Bảo An, nàng đứng tại cổng chùa Bảo An nhìn về hướng thung lũng hoang. Nàng cũng không quá quen thuộc với địa hình và đường dưới lòng đất tại thung lũng hoang, hơn nữa dưới giếng âm của thung lũng hoang có quá nhiều xác chết chồn vàng, từ nơi đó đi qua sẽ rất nguy hiểm. Nàng hơi do dự, quyết định đi từ giếng âm dương trong sân nhà mình.
Nàng sợ mùi máu tanh trên tay dẫn đến thi quái, đến nhà bếp lấy một ít nước để rửa tay, sau đó dùng bùa bọc lại chỗ cắn nát trên tay, lúc này mới đến bên giếng gỡ xuống Bát Quái Kính trấn ở trên giếng. Nàng ló đầu nhìn vào giếng, nhìn thấy đáy giếng nước đục ngầu và có trạng thái nước chảy, thoạt nhìn rất giống nơi dòng nước chảy xiết bên trong sông âm. Nàng nhớ tới lúc trước phát hiện dưới giếng có thêm một con đường âm nối thẳng sông âm, không dám trực tiếp nhảy xuống, sau khi dán bùa nặc dương, cẩn thận từng li từng tí bám thành giếng đi xuống từng chút một, lúc sắp tới gần mặt nước, nhìn thấy một cái hang núi đen thùi rộng khoảng hơn ba thước không ngừng tỏa ra âm khí ở trên mặt nước. Tình hình bên trong cái hang này rất giống với cảnh tượng lúc trước nàng đi âm nhìn thấy, có điều, không biết có phải là vì từng bị ông nàng phong ấn rồi lại bị chồn vàng mở ra làm cho cửa hang mở rộng ra hơn một chút, vốn dĩ lỗ hổng này chỉ cho phép một người nghiêng người đi qua.
Nàng bám thành giếng đi vào trong cái hang, quay đầu lại nhìn nước sông âm đằng sau, chỉ thấy nước này chảy rất nhanh, dưới đáy nước lờ mờ dường như có không hề ít mấy con thủy quỷ đang lượn lờ, thậm chí còn có một đôi mắt quỷ nhìn về phía nàng. Nàng vung lên thước pháp Lượng Thiên ra vẻ muốn đập, đôi mắt quỷ đó liền biến mất.
Lộ Vô Quy không quan tâm tới nước sông âm phía sau nữa, quay đầu đi vào trong cái hang. Nàng đi không bao xa thì cảm giác được khác thường, ngẩng đầu lên định thần nhìn lại, nhất thời hít vào một hơi lạnh. Tảng đá màu đen trên đỉnh đầu, hai bên trái phải bò đầy âm xà, những âm xà này con bé thì chỉ dài một hai thước, con lớn thì đều sắp thành mãng xà rồi, còn to hơn cánh tay của nàng.
Cũng may hình như những âm xà này đang gấp rút lên đường, không đếm xỉa tới nàng, từng con thật nhanh bò qua từ bên người nàng, từ trên đỉnh đầu nàng, bò về phía giếng âm dương phía sau.
Giếng âm dương!
Lộ Vô Quy kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ những âm xà này dọc theo thành giếng phi lên phía trên thật nhanh.
Trên giếng không phải là sân nhà nàng sao?
Nhiều âm xà như vậy đi nhà nàng làm cái gì?
Nhà nàng không có thứ gì đáng để âm xà trộm mà, hơn nữa còn đang bị chồn vàng làm loạn.
Nàng nhanh trí nghĩ ra, thầm nói trong lòng: "Có âm xà đến nhà mình, chồn vàng liền không đến quấy nhiễu được nữa." Nghĩ như vậy quyết định cứ mặc kệ âm xà trước đã, nhấc theo thước pháp tiếp tục đi về phía trước.
Nàng thỉnh thoảng nhìn vào trong