Nàng nhìn thấy dương khí càng ngày càng dồi dào, giếng hoàn dương đã có dấu hiệu nhạt dần và dần biến mất, rõ ràng đã đến lúc gà gáy, trong lòng quýnh lên, lấy ra một lá bùa âm lôi vỗ vào trên vách đá bên cạnh, sử dụng toàn bộ quỷ lực có thể dùng quấn lấy mình, giống như một cơn lốc xoáy từ bên trong bầy âm xà vọt qua.
Bùa âm lôi vừa ra, toàn bộ âm khí và dương khí xung quanh đều hút vào bên trong bùa âm lôi, một luồng khí tức kinh khủng tỏa ra.
Mắt âm xà đều dựng đứng lên, nào còn lo đến chuyện đi cản Lộ Vô Quy, hàng loạt âm xà bạt mạng bỏ chạy về phía đường âm nối thẳng sông âm phía sau, những thi quái do do dự dự theo sát đằng sau Lộ Vô Quy dường như không quá chắc chắn nàng là người hay là quỷ đều đồng thời quay đầu chạy như điên——
Trong phút chốc, âm xà, thi quái chặn ở lối ra giếng âm dương tan tác như chim muông, liều mạng mà chạy trốn!
Lộ Vô Quy cuốn lấy âm khí đạp lên thành giếng "vụt vụt vụt" mấy cái nhảy dài vọt ra ngoài giếng, nhảy vụt lên trời vọt ra ngoài tường sân, hai tay che lỗ tai lại hô to: "Ông, cháu nổ bùa âm lôi ở dưới miệng giếng."
Cùng lúc giọng nói của nàng vang lên, trong sân phát ra tiếng kêu thảm thiết của Quỷ Nhất: "Có đại quỷ!"
Quỷ Nhị kêu to: "Sao trời đã sáng còn có quỷ lao ra!"
Cùng với Quỷ Tam một câu: "Mẹ nó!"
Dưới giếng truyền ra một tiếng vang "Ầm——" dữ dội, toàn bộ mặt đất cũng vì vậy mà rung lên, một đám mây đen lao ra từ trong giếng âm cao hơn hai trượng, trong nháy mắt bao phủ bầu trời tại chùa Bảo An.
Âm khí nồng nặc làm chùa Bảo An hiện ra lờ mờ như thật như ảo.
Tiếng kêu đau của Quỷ Nhất vang lên từ trong sân: "Chết tiệt!"
Lộ Vô Quy ở bên ngoài tường sân ló ra nửa người nhìn vào trong sân, nàng nhận ra Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam, nhưng không nhớ rõ nàng đã gặp họ ở đâu. Bên cạnh còn có một người phụ nữ ôm trong lòng Ly Long Bát Quái Bàn của nàng nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin và rất hoài nghi, dung mạo của người phụ nữ đó rất đẹp còn nhìn rất quen mắt, nhưng ánh mắt nhìn nàng thực sự quá quái lạ. Nàng ngẫm nghĩ, hỏi: "Cô là ai nhỉ?"
Người phụ nữ đó khẽ biến sắc, kinh ngạc hỏi nàng: "Em lại ăn thứ gì ở đường âm? Ăn quỷ rồi hả?"
Lộ Vô Quy nháy mắt mấy cái, nghi hoặc hỏi: "Làm sao cô biết?" Nàng càng nhìn người phụ nữ này càng thấy quen mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh. Nàng nhớ nàng và người phụ nữ này ở trên đường âm, người phụ nữ này đứng ở phía trên đầu nàng gọi nàng: "Tiểu muộn ngốc, đỡ lấy tôi!" Sau đó liền nhào đến phía nàng, dọa nàng mau chóng nghiêng người tránh ra, người phụ nữ này liền ngã xuống, suýt chút nữa ngã vào vực sâu không đáy. Nàng còn nhớ nàng cùng người phụ nữ này ngủ chung một giường, cô ấy để lưng trần, trên lưng còn có vảy trắng...
Nàng càng nghĩ càng kỳ quái, hình như nàng cùng người phụ nữ này rất quen, quan hệ còn cực kỳ thân thiết, nhưng vì sao nàng lại có quan hệ tốt với cô ấy? Nàng lờ mờ nhớ là người phụ nữ này hình như gọi là Du Thanh Vi, hình như cũng gọi là đại tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng cô ấy lại trông không giống với đại tỷ tỷ xinh đẹp, đại tỷ tỷ xinh đẹp là ngồi xe lăn, Du Thanh Vi hình như cũng ngồi xe lăn, nhưng lúc này Du Thanh Vi không ngồi xe lăn.
Lộ Vô Quy đếm trên đầu ngón tay, mười đầu ngón tay đếm xong cũng không thể sắp xếp rõ ràng những ký ức hỗn loạn trong đầu nàng...
Du Thanh Vi xoay người vào nhà, không bao lâu liền bưng bát nước bùa đi ra, đưa nước bùa tới trước mặt nàng nói: "Uống hết!"
Lộ Vô Quy vừa ngửi mùi nước bùa này đã muốn ói, vội vàng bịt chặt miệng.
Du Thanh Vi lại nói: "Uống xong nước bùa ói sạch mấy thứ trong bụng thì cho ăn cơm cúng."
Lộ Vô Quy nghe thấy có cơm cúng thì có chút động tâm, Du Thanh Vi lại bổ sung câu: "Ba bát!" Nàng không chút do dự mà nhận lấy cái bát, một hơi uống sạch bát nước bùa khó uống này, sau đó, mùi vị đó xộc đến làm trong bụng nàng dời sông lấp biển một trận, "Ọe" một tiếng vọt tới góc tường nôn đến chết đi sống lại.
Nàng ói ra đều là thứ sền sệt đen như mực tỏa ra nồng nặc âm khí và quỷ khí, trong thứ đen sì sì này còn lẫn vào thứ gì màu trắng khá giống xương động vật nào đó, thậm chí còn có vài chiếc sừng rồng, lươn, giao.
Nàng nôn đến nỗi dịch mật lẫn dịch vị đều nôn ra ngoài, nôn mãi đến khi thực sự không thể nôn ra được nữa, trong dạ dày đều không còn gì vẫn muốn nôn, không ngừng mà buồn nôn, khó chịu chết đi được.
Du Thanh Vi bưng bát nước sạch đi tới bên cạnh nàng, tay đè ở trên lưng nàng vỗ về lưng nàng.
Nàng không biết là Du Thanh Vi vỗ lưng nàng rất thoải mái hay là nàng nôn đến không thể nôn ra nữa, nói chung chính là dần dần không muốn nôn nữa. Nàng ôm cái bụng trống rỗng vô cùng khó chịu ngẩng đầu lên, Du Thanh Vi lại đưa cái bát chứa đầy nước sạch cho nàng, nhẹ giọng nói: "Súc miệng."
Nàng "Dạ" một tiếng, nhận bát ngậm nước súc miệng.
Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam lao ra liếc nhìn thứ mà Lộ Vô Quy nôn.
Quỷ Nhất hỏi: "Tiểu nha đầu, cô ăn quỷ?"
Lộ Vô Quy nói: "Ăn rất ngon đó, còn có thể lấp cái bụng."
Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam trố mắt nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương.
Nếu người ăn quỷ, đó là sẽ trực tiếp ăn người chết. Quỷ là do âm khí tạo thành, người ăn quỷ, quỷ sẽ bị dương khí trong cơ thể người thiêu chết, mà người bởi vì âm khí trên cơ thể quỷ xâm nhập trong cơ thể dẫn đến âm dương trong nháy mắt mất cân bằng nghiêm trọng, hầu như khó thoát kết cục nổ chết. Thông thường mà nói, quỷ thông qua ăn quỷ có thể thật nhanh tăng cường thực lực của bản thân, quỷ ăn quỷ, đại quỷ ăn tiểu quỷ là cực kỳ thông thường. Hành vi ăn quỷ của Lộ Vô Quy rất giống tác phong của đại quỷ, thế nhưng, sau khi nàng ăn quỷ rõ ràng đã quên chuyện, đây cũng là biểu hiện sau khi sinh hồn ly thể ăn những thứ không nên ăn ở cõi âm. Sinh hồn ăn đồ ở cõi âm, âm khí sẽ càng ngày càng nặng, dương khí sẽ càng ngày càng yếu, sau đó, sẽ cách âm phủ càng ngày càng gần, chính mình càng ngày càng gần với cái chết. Bọn họ thấy Lộ Vô Quy ngoài quỷ khí trên người nặng đến nỗi sắp làm cho bách quỷ trốn tránh, hầu như không nhìn thấy trên người