Tiếng nổ đinh tai nhức óc của bùa âm lôi vang lên, âm khí mãnh liệt cuốn tới.
Lộ Vô Quy trở nên mơ màng, có loại ảo giác như đang ở trên đường âm, nàng không thể nói là mình đang chạy cực nhanh hay là bị âm khí đẩy chạy, thậm chí có loại ảo giác dưới chân đạp gió, mũi chân không chạm đất. Sau lưng còn có một người níu chặt tay của nàng làm giảm tốc độ chạy thoát thân của nàng, nàng sốt ruột, túm người nọ đến trước người ôm lấy eo của cô ấy mang cô ấy chạy về phía trước.
Nàng mới vừa lao ra xa mười mấy mét, lại đuổi kịp một người trên chân dán bùa phong cương co cẳng chạy trối chết, người nọ thấy nàng liền túm chặt cánh tay của nàng, lại còn bám ở trên người nàng kéo chậm tốc độ chạy trốn của nàng.
Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Sao mấy người này đều như vậy hả!" Nghĩ dù sao cũng là một mạng người, không tiện ném người ta ở đây chịu chết, bèn vội vàng dùng một cánh tay khác kéo lấy người nọ, ôm eo cô ấy tiếp tục chạy.
Trên hai cánh tay của nàng mỗi bên ôm một người, mang các cô ấy chạy bạt mạng, mỏi đến nỗi cánh tay của nàng rất ê ẩm.
Một tiếng vang trầm "Bùm", vốn là ban đêm đen kịt đột nhiên tuôn ra tia sáng chói mắt, trong nháy mắt tia sáng đó hiện lên còn có dương khí nóng bỏng phả đến từ sau lưng Lộ Vô Quy. Ngay sau đó, dương khí cùng ánh sáng đó giống như một đám lửa trong hồng thủy trong nháy mắt bị giội tắt.
Bởi vì sự ngăn trở của đám dương khí đột nhiên tuôn ra kia, khiến cho âm khí cuốn tới sau lưng yếu đi mấy phần. Nhưng cũng chỉ là hơi yếu một chút mà thôi, âm khí sau lưng cùng với tiếng nổ của một lá bùa âm lôi nữa vang lên từ nơi nàng mới vừa nhảy qua như là bùa đòi mạng.
Liên tiếp tiếng nổ của bùa âm lôi vang khắp cả thôn Liễu Bình, âm khí càn quấy xông ngang đánh thẳng, trong đó còn có từng trận dương khí vụt lên trời không. Những dương khí này có một số là do trận bùa tụ dương bộc phát ra, có một số chính là lao ra từ núi đá cỏ cây thậm chí là dưới đất bằng phương thức mà Lộ Vô Quy không hiểu.
Khắp nơi đều là tiếng nổ vang của bùa âm lôi, khắp nơi đều là âm khí.
Bùa âm lôi nổ làm đầu óc Lộ Vô Quy choáng váng, trong tai ngoài tiếng ù ra thì chẳng nghe được gì cả. Còn nơi chôn bùa dương mà Du Thanh Vi nói cho nàng thì nàng hoàn toàn không tìm được, nàng thậm chí không có cách nào phân biệt được bây giờ nàng ở chỗ nào tại thôn Liễu Bình, nào rảnh đi để ý tới bùa dương chôn ở đâu, trong đầu nghĩ, trong mắt nhìn đều là cái nơi toát ra xiu xíu dương khí trong âm khí nồng nặc này, dán mắt vào phía dương khí toát ra mà chạy.
Lộ Vô Quy quanh năm đi âm, suy nghĩ "nơi có dương khí chính là có đường sống" đã thâm căn cố đế. Trong khoảnh khắc sinh tử, nàng chỉ có thể phản ứng theo bản năng và kinh nghiệm, ngoại trừ "dương khí" cùng âm khí đầy trời, trong đầu của nàng có thể nói là trống rỗng.
Nàng thậm chí đã quên trên cánh tay của mình còn mang theo hai cái người nửa chết nửa sống, cũng không biết mình chạy ra thôn Liễu Bình thế nào.
Gió lạnh như băng thổi vào mặt, kéo trở lại suy nghĩ không biết bay đi nơi đâu của nàng. Nàng mới chú ý tới mình đang đứng trên con đường quê cách thôn Liễu Bình hơn một dặm, ánh sao từ trên bầu trời rọi xuống, chiếu rọi khắp nơi mông lung mờ ảo, căn nhà nhỏ xa xa, tiếng gà gáy chó sủa trong sân, cú đêm đầu cành cây, con chuột trong ruộng, cảnh tượng trần gian náo nhiệt.
Nàng cúi đầu xuống, mới nhìn thấy bên cạnh mình mỗi bên nằm một người. Hơi thở của hai người này rất yếu, trên người âm khí quấn quanh không tan, may mà trước ngực đều có đồ bảo mệnh che chở một đóa dương khí trong mệnh nguyên của họ.
Lộ Vô Quy nhìn hai người này, quả thực sững sờ, thầm nghĩ: "Tại sao Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ lại ở dưới chân mình? Mình thế mà lại không bỏ rớt hai cô ấy lại phía sau." Nàng hồi tưởng lại, mang máng có ấn tượng hình như là lúc đi ngang qua tiện tay mang hai cô ấy theo, lại khá giống như là hai cô ấy bám ở trên người nàng kéo nàng như trước kia, được nàng mang ra ngoài, Lộ Vô Quy không nhớ rõ lắm.
Nàng ngồi xổm người xuống tỉ mỉ nhìn khí sắc của hai người, phát hiện hai người này mặc dù mệnh nguyên không tan, nhưng âm khí xâm thể, trong hơi thở còn mang mùi máu tanh giống như là bị nội thương, Lộ Vô Quy dám chắc hai cô ấy nhất định là bị xuất huyết nội tạng, chỉ là không biết có nghiêm trọng hay không.
Nàng sờ thử xương sườn của hai cô trước, không thấy có xương sườn bị gãy, lúc này mới đeo ba lô đã trống không của mình lên lưng Tả Tiểu Thứ, sau đó cõng Tả Tiểu Thứ lên lưng mình, dùng áo khoác và áo len bó của mình buộc chặt Tả Tiểu Thứ ở trên lưng, sau đó ôm lấy Du Thanh Vi đi tới trạm xá trên trấn.
Đêm hôm khuya khoắt, người trên trấn đã ngủ hết, chỉ còn lại đèn đường vẫn đang sáng.
Lúc nàng đến cửa trấn nghe thấy có người gọi nàng "Tiểu nha đầu", nàng đưa mắt nhìn chung quanh, không thấy ai, lại tiếp tục đi.
Đi khoảng trăm mét, có người đuổi theo sau lưng, gọi nàng: "Tiểu nha đầu", nàng nhận ra là Quỷ Nhị.
Quỷ Nhị nói: "Không phải đã nói hội hợp ở cây bồ đề sao? Cô muốn mang hai cô ấy đi đâu? Bị thương?"
Lộ Vô Quy gật đầu, nói: "Ừ, hình như hai cô ấy có nội thương, tôi đưa hai cô ấy đi gặp bác sĩ." Nàng nói xong thì thấy ánh mắt Quỷ Nhị nhìn nàng có hơi lạ, hỏi: "Làm sao vậy?"
Quỷ Nhị nói: "Bác sĩ trên trấn không cứu được họ đâu." Hắn nghĩ một lúc, nói: "Mang đến tiệm quan tài trên trấn."
Lộ Vô Quy "Hả?" một tiếng.
Quỷ Nhị nói: "Phải rút ra âm khí hồi dương khí cho họ, chỗ đó có đủ đồ. Cô đến tiệm quan tài chờ chúng tôi."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, lại mang hai cô ấy đi đến tiệm quan tài trên trấn.
Khi nàng đến tiệm quan tài, ba gã Quỷ Đạo cũng đến. Hai tay nàng không rảnh rỗi, nói với ba gã Quỷ Đạo bên cạnh: "Các ông gõ cửa đi."
Quỷ Nhất gõ cửa.
Rất nhanh, ông cụ mắt quỷ mở cửa, nhìn qua mấy người bọn họ, để bọn họ vào nhà.
Ông cụ mắt quỷ hỏi: "Nổ bùa lôi ở thung lũng hoang rồi?"
Lộ Vô Quy kỳ quái nhìn ông cụ mắt quỷ, không hiểu tại sao ông ta hỏi như vậy. Nàng đoán có lẽ là ông ta nghe thấy tiếng bùa lôi nổ, gật đầu "Dạ" một tiếng.
Quỷ Nhị nói: "Hai nha đầu này cần rút ra âm khí."
Quỷ Tam báo ra một chuỗi dài thứ mà bọn họ cần.
Ông cụ mắt quỷ gật đầu một cái, liền đi vào trong nhà, qua chừng mười mấy phút đi ra, nói : "Mấy người theo tôi." Dẫn