Lộ Vô Quy vừa mới nhảy đến cửa phòng Trang Hiểu Sanh thì thấy chị ấy từ trong phòng bước ra, trên tay còn cầm một cái túi giấy vô cùng tinh xảo.
Trang Hiểu Sanh nắm lấy tay của Lộ Vô Quy, nói: "Lại đây!" rồi kéo cô đi vào phòng khách, ngồi xổm bên cạnh ghế sofa rồi từ trong túi giấy lấy ra một cái hộp.
Lộ Vô Quy lo lắng Trang Hiểu Sanh ngồi xổm lâu quá chân sẽ bị tê, cô vội vàng kéo một cái ghế sofa đơn đến, nói: "Chị Hiểu Sanh, ngồi đi nè."
Trang Hiểu Sanh cười cười, xoa xoa đầu Lộ Vô Quy rồi ngồi xuống ghế.
Lộ Vô Quy thấy Trang Hiểu Sanh cười thật xinh đẹp, toàn thân lộ ra một cỗ khí phách hăng hái, đặc biệt là cung tiền tài và cung sự nghiệp vô cùng thịnh vượng, vượng đến nỗi khí thế hiển hiện ra hết bên ngoài, thuộc về loại mà quỷ thấy được đều phải tránh xa cả chục mét.
Nhưng cung nhân duyên lại lúc sáng lúc tối, như ẩn như hiện.
Lộ Vô Quy cảm thấy rất kỳ quái.
Không phải Trang Hiểu Sanh và Trần Vũ đang yêu đương sao? Cung nhân duyên của chị ấy hẳn phải sáng lên mới đúng nha! Cô nhìn sang Trần Vũ, chỉ thấy Trần Vũ đang nhìn chị Hiểu Sanh của cô, ánh mắt sáng ngời.
Cô cách khá xa cũng có thể nhìn thấy trong mắt của Trần Vũ hiện liên thân ảnh của Trang Hiểu Sanh.
Cô rất muốn duỗi tay che hai mắt Trần Vũ lại, đem chị Hiểu Sanh giấu đi.
Cô bất mãn nói với Trần Vũ: "Trần Vũ, anh nhìn chị Hiểu Sanh nhà tôi làm cái gì hả?" Cô cảm thấy ánh mắt kia của Trần Vũ giống như muốn đem chị Hiểu Sanh nuốt vào bụng vậy.
Cô rút thước phép Lượng Thiên ra đặt ở trên bàn, nói: "Anh mà còn nhìn chị Hiểu Sanh của tôi như vậy nữa, tôi đập anh à."
Trang Hiểu Sanh khẽ quát một tiếng: "Nhị Nha, đừng có quậy." rồi nhẹ giọng nói tiếp: "Lại đây, nhìn xem có thích không nè? Có biết sử dụng hay không? Du Thanh Vi có dạy em cái này chưa?"
Lộ Vô Quy khó hiểu hỏi: "Cái gì vậy?"
Trang Hiểu Sanh đem laptop trên bàn đẩy đến trước mặt Lộ Vô Quy, nói: "Ngày hôm qua chị đi dạo phố mua cho em đó, vốn dĩ tính đem lên công ty gửi cho Tả tổng đem về cho em." Nàng thấy Lộ Vô Quy có vẻ như không biết cách dùng, liền nói: "Đây là con chuột, em nhìn mũi tên hiện lên trên màn hình nè, đó là dùng con chuột để thao tác." Nàng vừa nói vừa cầm tay chỉ dẫn cho Lộ Vô Quy: "Đây là phần mềm để nói chuyện, nếu em có thời gian rảnh thì dùng cái này để lên mạng nói chuyện với chị." Nàng nói xong liền tạo một tài khoản cho Lộ Vô Quy, dạy cho cô cách sử dụng video call và gửi voice chat."
Lộ Vô Quy nghiêm túc lắng nghe, sau đó dựa theo lời chỉ dẫn của Trang Hiểu Sanh thực hiện lại một lần rồi hỏi: "Có đúng không ạ?"
Trang Hiểu Sanh sờ sờ tay Lộ Vô Quy, đáp: "Đúng rồi." Nàng sờ xong thì để ý thấy tóc mái của Lộ Vô Quy đã sắp che khuất hai mắt, nàng đem tóc mái đẩy ra, tính vén ra phía sau tai thì phát hiện tóc mái tuy dài che mất đôi mắt nhưng lại không đủ dài để vén ra phía sau.
Nàng nói: "Đã bao lâu em không đi cắt tóc rồi hả? Du tổng không rảnh dắt em đi sao?" Nàng hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Hai ngày này chị có thời gian rảnh, để ngày mai chị dắt em đi cắt tóc nha."
Lộ Vô Quy kinh tủng nhìn Trang Hiểu Sanh, tâm nói: "Quỷ đâu có cần cắt tóc đâu trời." Tóc của quỷ là do quỷ khí biến ra, là một bộ phận của quỷ thể.
Cô lắc đầu liên tục, nói: "Không cắt đâu, cứ để vậy đi."
Trang Hiểu Sanh xoa xoa đầu tóc của Lộ Vô Quy, nói: "Sắp mọc thành đám cỏ dại rồi kìa."
Lộ Vô Quy dùng tay đè lại mớ tóc bị Trang Hiểu Sanh xoa loạn, đáp: "Không cắt mà."
Trang Hiểu Sanh nghiêng đầu đánh giá Lộ Vô Quy, hỏi: "Em tính để tóc dài hả?"
Lộ Vô Quy nói thầm trong bụng: "Người ta là quỷ mà trời, tóc là do quỷ khí biến thành chứ đâu phải tự mọc ra đâu." Nhưng lời này cô không biết phải nói với chị Hiểu Sanh như thế nào, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Chị Hiểu Sanh, em...!em sẽ đem tóc cột lên."
Trang Hiểu Sanh nói: "Cũng được." Nàng đứng dậy đi về phòng tìm mấy sợi dây cột tóc đưa cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhận lấy dây cột tóc, đem tóc mái trên trán cột thành một chùm dựng đứng, nói: "Như vậy liền không che hai mắt được nữa."
Trang Hiểu Sanh: "...." Nàng dùng vẻ mặt sắp hỏng mất nhìn Lộ Vô Quy đã hai mươi tuổi đầu mà còn cột một chỏm tóc trên đỉnh đầu,nói: "Em nghĩ em mới có ba tuổi hả!"
Lộ Vô Quy đáp: "Lúc trước em cũng cột như vậy mà.
Kiểu này vẫn là do chị dạy cho em, bộ chị quên rồi sao?"
Trang Hiểu Sanh cạn lời: "Khi đó em còn nhỏ, bây giờ em hai mươi tuổi rồi mà còn cột kiểu đó ra vẻ đáng yêu thì sẽ rất xấu hổ có biết không hả?"
Lộ Vô Quy chu mỏ, nhìn Trang Hiểu Sanh: "Em mới có mười chín hà."
Trang Hiểu Sanh nói: "Hơn một tháng nữa là hai mươi tuổi rồi."
Lộ Vô Quy trả treo: "Vẫn còn là mười chín mà."
Trang Hiểu Sanh đáp lại: "Mười chín tuổi mà ra vẻ đáng yêu cũng rất xấu hổ.
Yên tâm đi, chị không bắt em phải cắt ngắn, chỉ tỉa cho gọn lại không giống như cỏ dại mọc lan tràn là được rồi."
Lộ Vô Quy buồn bực nói: "Quỷ không có cắt tóc mà."
Trang Hiểu Sanh sửng sốt, sau đó hai mắt đỏ lên, xoa xoa đầu Lộ Vô Quy không nói gì nữa.
Lộ Vô Quy không thể hiểu được nhìn Trang Hiểu Sanh, không biết chị ấy vì cái gì mà tâm tình đang tốt đẹp lại nhanh chóng chuyển sang thương tâm.
Trang Phú Khánh nghe Lộ Vô Quy nói "quỷ quỷ" gì đó liền lên tiếng: "Nhị Nha, tối rồi không được nói bậy! Con xem con kìa, dễ dàng dụ tới mấy thứ đồ vật không sạch sẽ, đã vậy còn hay nói bậy nữa!" Ông nói xong trừng mắt nhìn Lộ Vô Quy một cái.
Lộ Vô Quy không thèm để ý đến Trang Phú Khánh.
Thái Phân bưng một chén chè hột gà, đặt trên bàn cơm rồi gọi: "Nhị Nha, tới đây ăn chè hột gà nè."
Lộ Vô Quy nhìn chén chè hột gà nóng hầm hập, nói: "Nóng lắm." Lúc trước khi chưa chết cô thường hay đến nhà Thái Phân ăn chè hột gà, nhưng bây giờ cô đã thành quỷ, không thể ăn được đồ ăn nóng nữa.
Trang Hiểu Sanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lộ Vô Quy: "Đi ăn chè hột gà đi nè.
Tối nay cũng đừng về bên kia, ở lại ngủ với chị."
Lộ Vô Quy: "...." Cô nhìn Trang Hiểu Sanh, nói thầm trong lòng: "Chị dương khí quá nặng, vận khí lại vượng, em mới không thèm ngủ với chị đâu." Nếu cô không phải là đại quỷ, không phải là Càn Khôn chân linh thai thì cô cũng không dám tới gần Trang Hiểu Sanh nha.
Cô nói: "Em chỉ ngủ với Du Thanh Vi thôi." Cô nói xong liền chạy tới bàn ăn, nhìn chén chè hột gà nóng hầm hập, nói: "Để nguội rồi ăn."
Thái Phân đem bát mì sợ vừa nấu xong bưng lên, đáp: "Để nguội ăn sẽ bị tanh, tranh thủ lúc còn nóng ăn đi con.
Mẹ đem mì qua cho Tiểu Thứ đây."
Lộ Vô Quy thò lại gần nhìn bát mì mà Thái Phân đang bưng, bên trong có mì, có thịt xá xíu, còn có một cái trứng chần cùng với hành lá thái nhuyễn và rau thơm.
Thái Phân hỏi: "Muốn ăn mì à?"
Lộ Vô Quy vội vàng lắc đầu.
Thái Phân bưng bát mì đi ra cửa, sang căn hộ bên cạnh đưa cho Tả Tiểu Thứ.
Lộ Vô Quy cảm giác được cảm xúc của Trang Hiểu Sanh trở nên quái quái, tựa hồ rất không thoải mái, còn có chút bực mình.
Cô thấy chị HIểu Sanh hình như đang giận Tả Tiểu Thứ thì phải.
Trang Phú Khánh vẫy tay với Lộ Vô Quy, nói: "Nhị Nha, đứng ngốc ở đó làm gì? Tới đây đi! Lại đây làm quen nè."
Lộ Vô Quy mang theo nghi hoặc đi đến bên cạnh Trang Phú Khánh, hỏi: "Làm quen gì ạ?"
Trang Phú Khánh giới thiệu Trần Vũ cho Lộ Vô Quy, nói: "Đây là bạn trai của chị Hiểu Sanh của con, Trần Vũ, con gọi là anh Trần đi."
Lộ Vô Quy ngơ ngác chớp chớp mắt.
Bạn trai? Anh Trần? Sao cô lại muốn cầm thước phép Lượng Thiên đập lên đầu hắn vậy nè!
Trần Vũ đứng lên, hô thanh: "Tiểu Lộ đại