Người phụ nữ kia còn nói: "Phòng làm việc của em ngay tại trên lầu, lầu trên lầu dưới chỉ vài bước cầu thang, em còn sợ đi lạc à? Nếu như em lo lắng, chúng ta đi lên cầu thang, chốc lát em lại đi xuống bằng đường cũ, làm sao cũng không lạc được."
Lộ Vô Quy nhẹ gật đầu. Nàng để lại một tâm nhãn, quay đầu lại cẩn thận nhìn cửa chính của công ty chị nàng đi làm, nhớ thật kỹ tên công ty, sau đó từ cầu thang bên cạnh lên lầu cùng người phụ nữ kia.
Sau khi lên lầu, nàng nhìn thấy người phụ nữ đó đi vào công ty treo biển Sở sự vụ Phong thủy. Tuy nói cửa chính của Sở sự vụ Phong thủy này thoạt nhìn khá giống với cửa chính của công ty chị nàng đi làm, nhưng mà cái tên không giống nhau. Lộ Vô Quy còn lo lắng mình nhớ lộn, lại "vùn vụt" chạy xuống lầu cố ý nhìn lại toàn diện bảng hiệu công ty chị nàng đi làm, lại chạy trở về trên lầu, sau khi xác định không sai, nói với người phụ nữ kia: "Không phải chị nói là đồng nghiệp của chị tôi sao?" Nàng chỉ chỉ bảng hiệu, lại chỉ chỉ dưới lầu, nói: "Tấm bảng hiệu cũng không giống nhau." Người phụ nữ kia trợn mắt kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Em chạy lên chạy xuống như vậy một lần không mệt không thở gấp à?"
Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Chút lộ trình như vậy mà tôi cũng thở gấp, sớm chết phía dưới giếng rồi." Nàng quay sang người phụ nữ kia rồi vươn tay ra, nói: "Trả lại hợp đồng cho tôi."
Người phụ nữ đó phất phất cây quạt trong tay, nói: "Được thôi, sử dụng văn phòng dưới lầu." Cô lại dẫn Lộ Vô Quy đi trở về.
Lộ Vô Quy trong lòng tràn đầy cảnh giác theo sát người phụ nữ đó, liền trông thấy cô ấy lại trở về công ty chị Hiểu Sanh đi làm rồi dẫn nàng đi thẳng vào trong, dẫn nàng tiến thẳng vào một gian phòng treo bảng cửa "Văn phòng phó chủ tịch". Văn phòng này đặc biệt lớn, không khác lắm với văn phòng của sếp lớn trong phim truyền hình. Lộ Vô Quy lo lắng, hỏi: "Chị nói văn phòng của chị Hiểu Sanh ở sát bên chị?"
Người phụ nữ kia dùng cây quạt trong tay chỉ về phía gian phòng bên cạnh.
Lộ Vô Quy quay người chạy đi mở ra văn phòng sát bên, nàng vừa mở cửa đã nhìn thấy chị Hiểu Sanh đang ngồi ở phía sau bàn làm việc bận bịu với laptop, bị tiếng cửa mở quấy rầy, ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó vẻ mặt lộ ra kinh ngạc, đứng dậy đi tới cửa, hỏi: "Làm sao vậy? Không phải không cho em đi lung tung sao?"
Lộ Vô Quy nhìn về phía người phụ nữ xấu xa đang dựa vào cửa.
Người phụ nữ xấu xa kia cười không nói.
Lộ Vô Quy nói: "Người phụ nữ xấu xa đó nói văn phòng của chị ở sát bên cô ấy, em cảm thấy cô ấy không phải người tốt, liền mở cửa đến xem chút. Hiện tại em an tâm, vừa rồi cũng sắp dọa em sợ muốn chết."
Nụ cười của người phụ nữ xấu xa cứng đờ, nói: "Du Thanh Vi, tên của tôi, em có thể gọi tôi là chị Thanh Vi."
Trang Hiểu Sanh nghi ngờ không thôi ánh mắt lia qua đảo lại từ trên người người phụ nữ kia cùng trên người Lộ Vô Quy, hỏi: "Vừa rồi, em... Du tổng..." Chị nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Có chuyện gì tôi không biết sao?"
Du Thanh Vi nói: "Không phải em ấy muốn tìm công việc à? Vừa vặn chỗ tôi thiếu người, liền tuyển em ấy vào rồi."
Lộ Vô Quy vừa thấy nhắc tới việc này thì nghĩ đến tiền lương của nàng, nói: "Chị Hiểu Sanh, em tìm được việc." Lại chỉ vào gian phòng bên cạnh Du Thanh Vi đứng, nói: "Văn phòng ở nơi này, sát bên chị. Một tháng có tiền lương tám nghìn tệ, buổi tối tăng ca còn có tiền thưởng." Nàng nói xong trông thấy chị Hiểu Sanh biến sắc.
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Không đùa chứ?"
Du Thanh Vi nói: "Giấy trắng mực đen, hợp đồng đã ký." Cô xoay người tiến vào văn phòng, đưa hợp đồng Lộ Vô Quy vừa ký xong cho Trang Hiểu Sanh, nói: "Đây là phần hợp đồng của tiểu muộn ngốc."
Trang Hiểu Sanh xem qua hợp đồng, lại nhìn con dấu trên hợp đồng, sau đó "bộp" một tiếng khép lại hợp đồng, nói: "Du tổng, tôi cảm thấy việc này chúng ta cần bàn lại. Tình huống của Nhị Nha đặc thù, em ấy cũng không có đủ năng lực hành động, dưới tình huống đang không có người giám hộ đồng ý, phần hợp đồng này là không có hiệu lực."
Du Thanh Vi nói: "Theo tôi được biết, cô cùng em ấy về mặt pháp luật là không có bất cứ quan hệ nào, hiện tại em ấy không có người giám hộ. Em ấy năm nay mười chín tuổi, đã thành niên, dưới tình huống đang không có người giám hộ, em ấy có quyền lực tự chủ. Phần hợp đồng của em ấy từ luật pháp mà nói là có hiệu lực."
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Du tổng, tôi có thể hỏi một chút tại sao muốn ký phần hợp đồng này cho Nhị Nha một phần công tác như vậy không?"
Du Thanh Vi hơi xoay người trở về ghế tựa ngồi xuống, nói: "Em ấy có tài năng, có thể đảm nhiệm công việc như vậy, tôi biết người thiện dụng (sử dụng tốt)."
Trang Hiểu Sanh quay đầu nói với Lộ Vô Quy: "Nhị Nha, em đi văn phòng của chị ngồi một lát." Chị kéo ra cái ghế, ngồi đối diện Du Thanh Vi, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta nên chính thức đàm luận cẩn thận."
Du Thanh Vi biết rõ lo ngại của Trang Hiểu Sanh, nói: "An tâm đi, tôi còn phải mỗi tháng trả em ấy tiền lương tám nghìn tệ đấy."
Trang Hiểu Sanh nói: "Nếu như mỗi tháng ngài trả em ấy tiền lương tám trăm tệ tôi sẽ không lo lắng."
Du Thanh Vi nói với Lộ Vô Quy đang đứng ở cửa văn phòng không nhúc nhích: "Thấy không, chị Hiểu Sanh của em nói em một tháng chỉ trị giá tám trăm đồng."
Trang Hiểu Sanh hít sâu một hơi, nén lại cảm xúc, nói: "Du tổng, ngài có lẽ hiểu được ý của tôi. Tôi không biết có phải là ngài không hiểu tình huống của em gái tôi, tôi muốn nói..." Chị nói còn chưa dứt lời, liền thấy Du Thanh Vi đưa tay ngăn chị nói tiếp. Du Thanh Vi nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu muộn ngốc, em đi ra ngoài trước, tôi với chị Hiểu Sanh của em nói chút chuyện."
Lộ Vô Quy nhíu mày, nói: "Tôi không phải tiểu muộn ngốc, tên của tôi là Lộ Vô Quy."
Du Thanh Vi nói: "Được, Vô Quy, mời em đến văn phòng của chị Hiểu Sanh ngồi một lát có được không?"
Lộ Vô Quy ngồi xuống ghế bên cạnh Trang Hiểu Sanh, nói: "Tôi cảm thấy tôi cũng nên biết rõ."
Du Thanh Vi thật sâu nhìn Lộ Vô Quy, thở dài, đứng dậy đi đóng lại cửa văn phòng mới ngồi về trên ghế, nói: "Trước khi ông tôi hoàn tục thì làm đạo sĩ tại chùa Bảo An ở