Du Thanh Vi nghe thấy phía sau lưng có tiếng vật gì đang xé gió lao đến, thân mình vừa né sang thì vật đó lao vút qua người nàng.
Là một mũi tên, tiếp đó là tiếng xé gió dày đặc từ phía sau vang lên, chỉ cần nghe thanh âm không cần quay đầu lại cũng biết đám người bắn tên đã canh chuẩn các góc độ để nàng không thể nào né tránh được nữa.
Đối phương là muốn lấy mạng nàng!
Du Thanh Vi muốn tránh cũng không được, tình thế cấp bách nhưng nàng vẫn không thả chậm tốc độ, trên tay vội vàng đánh ra thêm một đạo Thanh Long ấn bảo vệ bản thân, trong lúc nàng kết Thanh Long ấn thì dưới chân nàng cũng đồng thời có vô số mũi tên găm xuống, mặt đất ở phía trước, phía sau và những góc độ nàng có thể né tránh đều găm đầy tên.
Lực đạo cũng những mũi tên này mạnh tới nỗi bắn nứt cả xi măng, đầu tên và hơn nửa mũi tên đều găm chặt vào nền.
Ngay lúc những mũi tên kia găm xuống mặt đất thì sau lưng, bả vai, eo và những chỗ yếu hại của nàng cũng có những chấn cảm mạnh mẽ do va chạm truyền đến, Thanh Long ấn trấn thân trên người nàng cũng tan ra, nàng không cảm giác được đau đớn, cũng không có cảm giác tên găm vào trên người mình
Du Thanh Vi không xác định được mình có bị thương hay không, chỉ ra sức chạy như bay về phía cổng thôn Liễu Bình.
Những tên nỏ thủ và truy binh đuổi theo phía sau nàng đều chấn kinh cả rồi!
Bọn chúng tận mắt nhìn thấy Du Thanh Vi trốn cũng không thèm trốn, trên người nàng bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, những mũi tên găm vào người nàng đều bị tầng ánh sáng này chấn cho vỡ nát! Bọn họ ngay từ lúc Du Thanh Vi đầu cũng chưa quay lại mà có thể tránh đi mũi tên thứ nhất liền có thể thấy được năng lực phản ứng cực tốt của nàng, cộng với tốc độ khi nàng chạy trốn và khả năng chịu được lực lượng của chín mũi tên găm vào người cùng một lúc, bọn chúng có thể kết luận thực lực của Du Thanh Vi tuyệt đối không yếu, tuyệt đối không như ngoại giới đồn đãi rằng nàng chỉ có chút bản lĩnh phong thủy và công phu mèo ba chân, không có sức chiến đấu gì cả.
Đây là do lực lượng giao long trong cơ thể nàng ta sao? Bọn chúng không quá tin tưởng.
Bọn chúng nhìn thấy Du Thanh Vi đã sắp chạy đến bia trấn thôn ở đầu thôn Liễu Bình liền vội vàng ra sức truy bắt.
Tên nỏ không thể bắn trúng nàng, vậy cũng chỉ có thể tới gần mà đánh.
Có tên hét lớn: "Ngăn ả ta lại, đừng làm cho ả chạy vào thôn!"
Pháp trận của thôn Liễu Bình rất mạnh, lại là do Du Thanh Vi đích thân bày bố, trong thôn còn có đường Âm Dương để bỏ trốn, một khi nàng vào thôn rồi thì có muốn bắt nàng cũng vô cùng khó khăn.
Du Thanh Vi nghe thấy phía sau lưng khoảng ba, bốn mươi mét có kẻ hét to, thầm nghĩ: "Không tốt." Phía trước rất có khả năng có mai phục! Nhưng mà nàng không thể xác định được đây có phải là kế nghi binh của đối phương hay không, có thể bọn chúng muốn làm cho nàng hiểu lầm rằng phía trước có mai phục để nàng chạy chậm lại, không dám trực tiếp hướng về phía trước.
Phía sau có gần năm mươi tên truy đuổi, dù cho phía trước có mai phục đi chăng nữa thì nàng cũng chỉ có thể xông vào thôi.
Suy nghĩ xong xuôi, Du Thanh Vi đã chạy tới tấm bia trấn thôn.
Hai đạo thân ảnh giống như ác hổ vồ mồi trong nháy mắt nhào về phía nàng, lưỡi kiếm sắc bén dưới ánh trăng sáng lên hàn quang lạnh lẽo.
Nàng nghiêng người né ra, hiểm hiểm tránh được lưỡi kiếm bén nhọn, hai tên kia ngay lập tức tiếp tục vào thế tấn công.
Thế công của hai gã này cực nhanh, một trái một phái chặn lại đường đi của nàng.
Du Thanh Vi đã giẫm tới biên giới để vào thôn Liễu Bình nhưng lại bị hai lưỡi kiếm sắc nhọn ngăn cản lại.
Nàng nhiều lần có ý đồ vòng qua hai gã này để tiến vào thôn, nhưng đều bị chúng dùng kiếm bức lui.
Kiếm kia vừa mỏng vừa dài, hàn quang dày đặc, không cần nhìn kỹ cũng biết chúng vô cùng sắc bén.
Nàng nếu không lùi lại, bị kiếm này chém vào cổ thì chắc cái đầu cũng không còn.
Một giọng nói mơ hồ nhưng hữu lực truyền đến: "Thanh Vi, vào thôn!"
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, là giọng của ông nội nàng! Du Thanh Vi kinh ngạc đến cực điểm! Ông nội của nàng không có khả năng đi được đến cổng thôn a! Nhưng mà, dưới tình huống như vậy ông nội lại có thể xuất hiện ở nơi này.
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu nàng, khiến cho tinh thần nàng rung lên.
Vì hai gã kia chặn đường nên năm mươi tên truy binh đã đuổi kịp tới cổng thôn, đem Du Thanh Vi vây vào giữa.
Giọng nói trầm ổn hữu lực của Du Đạo Pháp lại lần nữa vang lên: "Thanh Vi, vận dụng lực lượng giao long trong xương sống của con đánh ra ngoài!"
Đám người truy kích Du Thanh Vi quay đầu nhìn về phía thôn Liễu Bình, trông thấy Du Đạo Pháp đang đứng cách cổng thôn chừng 300 mét nhìn về bên này.
Thôn Liễu Bình có bố trí pháp trận phong thủy, vây quanh thôn Liễu Bình là một đạo kết giới rộng khoảng 300 mét.
Đạo kết giới này đem cương thi và đại quỷ khóa chặt ở bên trong, nói cách khác, Du Đạo Pháp chỉ có thể đứng ở kia trơ mắt mà nhìn, đi qua không được.
Du Thanh Vi nghe được giọng nói của Du Đạo Pháp, trong lòng trấn định lại, nàng điều động tất cả lực lượng có trong thân thể, kết Thanh Long ấn rồi đánh về phía ba mươi tên đang chắn trước mặt nàng.
Một dòng khí hình rồng màu xanh lá đường kính hơn một thước trào ra mang theo tiếng rồng ngâm rít gào cuốn về phía trước.
Một tên chắn ở trước mặt Du Thanh Vi không kịp né ra, bị Thanh Long ấn trực tiếp đánh vào.
Lực lượng cường hãn từ Thanh Long ấn lấy khí thế nghiền nát đem tên nọ xoắn thành thịt băm, phần còn lại của tay gãy chân cụt và huyết nhục be bét cũng bị cuốn vào cơn lốc kéo ra xa cả chục mét.
Dư uy của Thanh Long ấn đem người trong phạm vi mười mét trước mặt Du Thanh Vi đều càn quét không còn một mống, ba mươi tên toàn bộ đều bị xốc bay đi, hai tên đứng gần nhất đã nằm im trên mặt đất không có chút động tĩnh, những tên còn lại hầu như đều bị thương, ngã xuống đất không dậy nổi.
Du Thanh Vi đánh ra một đạo Thanh Long ấn khiến cho sức lực cả người hầu như bị rút hết, chân nàng mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng té ngã cũng vừa lúc tránh đi thanh kiếm bén nhọn từ phía sau đâm tới, Du Thanh Vi lăn người một cái né tránh rồi đứng phắt dậy, ra sức chạy về phía thôn Liễu Bình.
Nàng đã kiệt sức, chạy trốn có chút nghiêng ngả lảo đảo.
Những tên còn lại làm sao có thể để cho nàng dễ dàng chạy thoát như vậy, bọn chúng tiếp tục đuổi theo quyết tâm giết chết nàng cho bằng được.
Giọng nói của Du Đạo Pháp lại vang lên: "Nếu đã vào thôn, vậy thì lưu lại đi!" Nói xong, thân ảnh đứng cách đó không xa của Du Đạo Pháp liền biến mất.
Đám người đuổi giết Du Thanh Vi nghe thấy liền có chút do dự.
Trong lúc bọn chúng do dự thì Du Thanh Vi đã chạy ra xa hơn bảy, tám mét.
Một giọng nói hữu lực vang lên: "Đuổi theo!"
Để cho Du Thanh Vi chạy thoát ngay dưới mí mắt của mình, bọn chúng vô pháp cùng Thường Tam giao đãi, chỉ cần không vượt qua ranh giới 300 mét này thì quỷ và thi quái trong thôn Liễu Bình cũng không thể làm gì được bọn chúng, bọn chúng vẫn sẽ an toàn.
Hơn hai mươi tên không bị thương tiếp tục truy đuổi Du Thanh Vi.
Những tên còn lại thương thế không quá nặng cũng tiếp tục bò dậy đuổi theo.
Du Thanh Vi nghe thấy tiếng bước chân mang theo tiếng gió đuổi theo phía sau, nàng cắn chặt răng, cường chống chạy như bay về phía trước, đầu cũng không dám quay lại nhìn một cái nào.
Lúc này nàng không rảnh để nghĩ xem bọn chúng có đuổi kịp hay không, mà chỉ chăm chú nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, trong đầu nhanh chóng tính toán canh giờ và lộ tuyến vận hành của đại trận.
Trận pháp của thôn Liễu Bình bắt đầu khởi từ cột mốc biên giới, hiện tại vị trí này đã là lọt vào trong trận.
Nàng tính ra một cái trận vị, rút ra một lá bùa tụ âm đánh vào.
Bùa tụ âm vừa đánh ra, giống hệt như châm lửa vào thùng dầu, "tạch" một phát ngay lập tức bốc lên sương đen.
Đoàn sương đen vừa bốc lên, toàn bộ kết giới của mảnh đất cũng đều nổi lên sương đen.
Du Thanh Vi thất kinh, nhưng ngay sau đó lập tức vui vẻ! Nàng chỉ dẫn phát pháp trận trong khu vực mấy chục mét xung quanh mà thôi, địa phương bên kia không phải là do nàng dẫn phát.
Tuy nàng biết ông nội không thể tới được khu vực này nhưng vẫn lớn giọng la to: "Ông nội, cứu mạng a!"
Giọng nói của nàng vang vọng giữa bầu trời đêm, vang đến thật xa!
Lộ Vô Quy vung thước phép Lượng Thiên đánh bay con gấu đen da dày thịt béo ra xa thì nghe thấy tiếng kêu của Du Thanh Vi, cô hoang mang quay đầu nhìn về phía cổng thôn Liễu Bình, cảm thấy buồn bực: nào có ai kêu cứu mạng mà lại kêu đến kích động vui vẻ như vậy kia chứ, mơ hồ còn mang theo ý chơi xấu nữa.
Tiếng kêu cứu này của Du Thanh Vi giống hệt như mấy con nữ quỷ giả vờ la lên cầu cứu, đợi người khác đến cứu liền ra tay hãm hại người ta.
Cô cảm thấy Du Thanh Vi hẳn là sẽ không có việc gì, nhưng là cô vẫn có chút lo lắng, lỡ như có việc gì thì sao đây? Cô vội vàng chạy về phía thôn Liễu Bình