Lộ Vô Quy cõng Tả Tiểu Thứ và ôm Du Thanh Vi chạy đến nơi này, mồ hôi dán vào gò má rơi xuống như trời mưa, mệt đến thở gấp, thở đến mức đau phổi, cả người đã sắp kiệt sức. Bây giờ nàng thật không có sức lực cũng không có nhiều tay để vừa cõng vừa ôm mà mang theo Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ đi lên.
Tiếng nói của Du Thanh Vi hơi run run mà gấp giọng thúc giục: "Đi mau! Nơi này âm khí quá nặng, bùa Thiên Cương thần lôi chống đỡ không được bao lâu. Tiểu muộn ngốc? Hoàn hồn." Cô vừa dứt lời đã thấy quỷ ở trên đỉnh đầu nhắm thẳng xuống tựa như sủi cảo đen, những con quỷ đó toàn bộ nhào tới phía hai nàng, dọa sợ Du Thanh Vi hầu như dùng hết toàn lực mà đem quạt giấy trong tay quạt lên quạt xuống hai lần, liên tiếp đánh ra một cái bùa phá ma trấn tà cùng một cái đồ hình Thái Cực Càn Khôn. Kiệt lực như cô dù cho đánh ra toàn lực, uy lực phát huy vẫn không có một phần mười của ngày thường, chỉ khó khăn lắm mà đánh chúng nó lui. Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn quỷ nhắm xuống từ trên đỉnh đầu cũng không hề nhúc nhích, không khỏi cuống lên, cô hét lớn một tiếng: "Chạy đi!" Cuống họng vốn đã khàn khàn đau đớn vừa hét lớn một tiếng như vậy liền nhói đau một trận, không đợi cô ho ra tiếng, Lộ Vô Quy ôm lấy cô lại bỗng nhiên buông tay ném cô xuống đất, Du Thanh Vi té ngã, trước mắt liền ứa ra sao Kim, một hồi lâu vẫn không thở được.
Lộ Vô Quy bị Du Thanh Vi rống đến giật mình một cái, cánh tay mỏi nhừ như không phải của mình bỗng chốc mềm nhũn, Du Thanh Vi liền từ trên cánh tay của nàng ngã thẳng xuống đất. Nàng trông thấy Du Thanh Vi té ngã đến thở không ra hơi mắt trợn tròn, muốn đi ấn huyệt nhân trung, trên lưng còn cõng một người, ngồi xổm không được. Nàng đặt xuống Tả Tiểu Thứ, sau đó, véo mạnh xuống nhân trung của Tả Tiểu Thứ. Nàng nghĩ nếu như Tả Tiểu Thứ bất tỉnh nữa thì đành phải cắn đầu ngón tay của cô ta rồi. Tay đứt ruột xót, đoán chừng có thể khiến Tả Tiểu Thứ đau tỉnh. Cũng may nàng véo vài cái, con mắt của Tả Tiểu Thứ hơi hé ra một khe nhỏ, sống dở chết dở mà nhìn nàng một cái. Lộ Vô Quy nhìn thấy Tả Tiểu Thứ lại muốn nhắm mắt ngủ tiếp, liền nói: "Cô ngủ tiếp tôi đành phải vứt cô ở đây rồi." Nàng nhìn thấy dáng vẻ của Tả Tiểu Thứ còn chưa tỉnh táo, cầm lên tay của Tả Tiểu Thứ, nhắm vào đầu ngón tay cắn xuống một cái.
Theo đó là một tiếng hít hơi mạnh mẽ phát ra từ trong miệng của Tả Tiểu Thứ, ngón tay bị Lộ Vô Quy cắn lập tức thu ngay về.
Những con quỷ bị cái quạt Thái Cực Càn Khôn của Du Thanh Vi quạt bay lại nhào lên từ bốn phía, hầu như nhào hết về phía Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy thấy thế, nhào lên phía trước đoạt lấy cái quạt Thái Cực Càn Khôn trong tay Du Thanh Vi, mở rộng mặt quạt liền quất tới những con quỷ kia. Lúc này nàng không cần vừa cõng vừa ôm, nhẹ nhõm không ít.
Quạt Thái Cực Càn Khôn dùng tốt hơn thước phép, cây quạt vung lên liền quạt ra một cái bùa lớn hơn một trượng, vừa đánh vừa quạt; nhưng chính là quá tốn sức lực.
Nếu như nàng lại vung thêm mấy phát, không cần những con quỷ này nhào lên, chính mình có thể làm mình mệt chết ở nơi này.
Lộ Vô Quy muốn học Du Thanh Vi khống chế đánh ra kích cỡ của bùa, để tế thủy trường lưu*, lại vô pháp thực hiện.
(*tế thủy trường lưu: sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu.)
Nàng liên tục đánh sáu tấm bùa, có lẽ là khí thế bùa quá dọa người, những con quỷ kia đều lùi xa hơn mười mấy mét, chần chừ lưỡng lự.
Tả Tiểu Thứ ngồi dậy, đang xoa ngón giữa bị cắn, "xì xì" hít hơi kêu đau.
Du Thanh Vi cũng ngồi dậy, xoa xoa ngực, lại xoa nhẹ lưng rồi vuốt vuốt bụng. Lúc này cô đau ngực, đau lưng, đau bụng, tất cả đều là bị Lộ Vô Quy bỗng chốc thả ngã.
Tả Tiểu Thứ hỏi: "Trời tối?" Trời tối quá, nhìn cái gì cũng chỉ là cái bóng tối om om— những con quỷ lắc lư ở xung quanh tầng tầng lớp lớp, trên trời dưới đất đâu đâu cũng có lại thấy được rất rõ ràng. Điều này làm cho Tả Tiểu Thứ tái mét cả mặt! Tối như hũ nút mà cô có thể nhìn thấy quỷ rõ ràng, điều này nói rõ cái gì? Lúc này vận mệnh và dương khí đều thấp dưới đường cảnh giới rồi! Cô chợt thấy trên cổ đeo cái gì đang rủ xuống ở trước ngực, đưa tay tới ngực sờ sờ, sờ thấy một viên ngọc thấm lạnh vào tay. Ở chỗ này, cô không cần nghĩ cũng biết viên ngọc này là từ đâu đến, đưa tay lấy ngọc xuống, mắng: "Cô không muốn sống nữa? Thể chất như cô mà còn dám ở nơi này lấy ngọc xuống đeo cho tôi!" Sờ soạng bò đến bên cạnh bóng đen đang ngồi thở hổn hển cách đó không xa, đeo ngọc trở về trên cổ Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tả Tiểu Thứ tức giận mà hỏi lại: "Tôi có thể có chuyện gì?"
Lộ Vô Quy ném cây quạt Thái Cực Càn Khôn sử dụng đến cực kỳ hao tổn sức lực cho Du Thanh Vi, liếc mắt thấy Tả Tiểu Thứ, không có lên tiếng.
Du Thanh Vi đón được cây quạt Thái Cực Càn Khôn mà Lộ Vô Quy ném trở về, hít sâu một hơi, đứng lên từ trên mặt đất, lại nâng dậy Tả Tiểu Thứ, hỏi: "Đi được không?"
Ban nãy lúc ngồi Tả Tiểu Thứ còn không có cảm giác, lúc này đứng lên mới phát giác tay chân mềm yếu không thể dùng lực, còn từng đợt choáng đầu hoa mắt.
Du Thanh Vi nhìn thấy Tả Tiểu Thứ có thể đứng được, liền quay đầu nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta mau mau tìm giếng Hoàng Tuyền đi ra ngoài." Nơi này quá tối, nhìn người chỉ có thể nhìn ra một đường nét mờ nhạt tối om om, trái lại nhìn quỷ rõ rõ ràng ràng. Cô chỉ lờ mờ trông thấy bờ vai của Lộ Vô Quy hơi đung đưa, không nhìn ra ý định Lộ Vô Quy muốn tiếp tục đi lên phía trước, lại gọi một tiếng: "Tiểu muộn ngốc?"
Lộ Vô Quy liếc mắt nhìn Du Thanh Vi, thầm nói trong lòng: "Không thấy tôi ra dấu tay chỉ vào phía trên cho chị à." Nàng nói: "Đến phía dưới giếng Hoàng Tuyền rồi."
Tả Tiểu Thứ gấp giọng kêu lên: "Đến rồi thì đi nhanh lên, đừng rề rà nữa. Đưa kiếm của tôi cho tôi, tôi chặn hậu, Du Lừa Đảo cô đi lên trước."
Lộ Vô Quy đưa cây kiếm đeo ở trên ba lô cho Tả Tiểu Thứ, lại cầm thước phép của mình ở trong tay, nhìn về phía lũ quỷ lấp kín giếng Hoàng Tuyền, những con quỷ này chen chen chúc chúc gần như lấp đầy giếng Hoàng Tuyền, còn có quỷ cuồn cuộn không ngừng nặn ra từ trong thành giếng, nhào tới phía các nàng.
Có lẽ bởi vì mới vừa rồi bị bùa của quạt Thái Cực Càn Khôn đánh chết không ít, khiến cho chúng nó có chút kiêng kị, chỉ lượn ở xung quanh thăm dò, không dám tiến lên.
Các nàng muốn trở về trên mặt đất cũng chỉ có thể chen qua từ một vài con quỷ ngăn chặn giếng Hoàng Tuyền hoặc đánh lên. Nếu có bùa ẩn dương ở trên thân thể thì có thể lừa gạt quỷ còn có thể chen qua, bùa sớm đã dùng hết, hiện tại chỉ có thể đánh lên.
Mùi người sống trên cơ thể ba người các nàng chả khác nào ba cái đèn trong đêm dẫn tới quỷ từ bốn phương tám hướng, ở lại càng lâu quỷ tụ tới càng nhiều.
Lộ Vô Quy không do dự nữa, nói: "Các chị theo sát tôi." Nắm lên thước phép đánh tới quỷ ở miệng giếng Hoàng Tuyền, nàng thả người nhảy vọt lên, vồ lấy một rễ cây quỷ trên thành giếng, dùng một tay nắm chặt, tay kia vung thước phép liền đánh tới lũ quỷ lít nha lít nhít xung quanh.
Quỷ ở đây mặc dù không có sát khí, nhưng mà quỷ nhiếp thanh bên ngoài rất khó thấy vậy mà nơi này lại tìm thấy rất dễ dàng, từng con tựa như ăn đèn nhang ——
Ăn đèn nhang?
Lộ Vô Quy cảm thấy một đường sáng rực xẹt qua trong đầu, làm nàng thoáng sững sờ. Chỉ vừa sửng sốt một lát, đã bị quỷ nhào lên cào mấy vết. Quỷ không thực chất, không thể lưu lại vết thương trên người, thế nhưng âm khí thấm thẳng vào xương tủy, cào một cái liền giống như mang đi một cục tinh huyết sinh lực hoặc dương khí, liên tục bị cào mấy lần khiến Lộ Vô Quy không tự chủ được mà rùng mình một cái, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ,