Lộ Vô Quy tay chân đau nhức ngay cả giơ lên cũng giơ không nổi, nhưng nàng nhìn Trang Hiểu Sanh thân thể gầy yếu, nghĩ đến chị Hiểu Sanh sức nhỏ lúc ở nhà xách nước tắm cho nàng mỗi lần đều chỉ có thể xách nửa thùng, lo lắng để chị Hiểu Sanh cõng mình sẽ đè chị Hiểu Sanh nằm sấp dưới đất, đành phải mạnh mẽ gắng gượng tự mình xuống xe. Cũng may chị Hiểu Sanh thấy tay chân nàng bất tiện, đỡ nàng, nàng hơi dựa vào người chị Hiểu Sanh, cuối cùng đứng vững.
Nàng vốn còn cảm thấy lần này mình xuống giếng Hoàng Tuyền bị hành rất thảm, nhưng vừa quay đầu lại trông thấy Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ được cõng vào phòng, lại cảm thấy mình vẫn còn tốt.
Chị Hiểu Sanh đỡ nàng vào phòng, đặt nàng ở trên ghế sô pha lớn còn thoải mái hơn cả nằm trên giường nhà chị Hiểu Sanh. Nàng phát hiện phòng tiếp khách của nhà ông Du thật lớn, rất giống biệt thự diễn trên TV, bên cạnh phòng tiếp khách còn có một cầu thang tay vịn, ngồi trên ghế sô pha ở phòng tiếp khách ngẩng đầu là có thể trông thấy lầu hai. Đèn thủy tinh rất lớn treo trong phòng, xung quanh còn có thật nhiều ngọn đèn nhỏ, chiếu rọi trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Tủ kệ của phòng tiếp khách bày vài món đồ cổ đã có năm tháng.
Đồ cổ đã có nhiều năm tuổi, ít nhiều sẽ dính lên vài thứ. Có một vài cái dính lên thứ không tốt, bày ở trong nhà rất không tốt đối với con người. Nhà ông Du bày vài món này rất tốt, thoạt nhìn cũ kỹ, nhưng tuổi tác thấm cho nó một chút linh tính, đồ vật như thế bày ở trong nhà vừa dưỡng khí lại dưỡng người.
Một đống người ban nãy quay về trong nhà. Khưu đại sư hôm nay không có mặc đường trang, mà mặc đạo bào, nhìn trang phục và đạo cụ, so với ngày đó đánh quỷ mặt xanh còn thận trọng hơn nhiều. Sau khi Khưu đại sư vào nhà, trực tiếp đến phòng bên cạnh phòng tiếp khách— gian phòng vừa rồi Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ bị hai người mặc đạo bào cõng vào.
Ông Du đi theo sau Khưu đại sư vào phòng, liền đóng cửa phòng lại.
Tiểu Đường đứng ở cửa ra vào, tựa như Môn Thần canh giữ ở đó.
Lộ Vô Quy không cần nghĩ cũng biết là bọn họ muốn làm cái gì.
Rút âm độc!
Đi âm nguy hiểm lớn nhất không phải gặp quỷ, mà là âm khí. Cái này giống với đạo lý quỷ ở lại dương gian sợ không phải gặp người mà là ánh mặt trời. Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ ở dưới giếng Hoàng Tuyền lâu như vậy, không chỉ có dương hỏa thấp đến cực hạn, âm khí bên trong tích tụ thành âm độc. Nếu không rút sạch âm độc, dựa theo tình huống thân thể bây giờ của hai cô ấy thì rất khó vượt qua được, dù cho vượt qua, người cũng phế.
Lộ Vô Quy nhìn hoa quả bày trong mâm đựng trái cây trên bàn trà liền cảm thấy đói bụng, nàng cầm lấy một trái táo "răng rắc" một ngụm cắn một phần ba. Trái táo này ăn ngon, vừa giòn vừa ngọt.
Trang Hiểu Sanh trông thấy Lộ Vô Quy lại ngồi xếp bằng trên ghế sô pha gặm trái táo, lập tức an tâm. Trong lòng chị tự nhủ: "Tuy rằng sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, nhưng nhìn cắn trái táo có lực như vậy, có lẽ không sao đâu nhỉ."
Lộ Vô Quy gặm ba miếng hết một trái táo, ngay cả hạt cũng không buông tha, nàng lại cầm lên một quả lê rồi gặm nhồm nhoàm, dẫn đến vài người trong phòng đưa mắt nhìn nàng.
Một nữ nhân thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mặt trái xoan, cằm nhọn liếc mắt nhìn nàng một cái, mặt mũi tràn đầy hiềm khích mà nói nhỏ: "Thật không có giáo dục."
Một nữ nhân khuôn mặt ôn hoà ngồi ở bên cạnh, bưng mâm đựng trái cây đến bên người nàng, nói: "Đói bụng lắm à? Ăn nhiều một chút."
Lộ Vô Quy quay đầu liếc nhìn nữ nhân ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy bà ấy mặt mũi hiền hòa trời sinh mang cười, không khỏi sinh ra vài phần thiện cảm, lại nhìn bà ấy ngũ quan có điểm giống với Tả Tiểu Thứ, nhưng lông mày của bà ấy so với Tả Tiểu Thứ mảnh hơn hiền hơn, so với Tả Tiểu Thứ thì thiếu một chút anh khí, nhìn tuổi tác, suy đoán khả năng là mẹ Tả Tiểu Thứ. Mẹ của Tả Tiểu Thứ chú ý hơn bà xã của Chu tiên sinh nhiều, không cần nàng nói "Cách xa một thước" đã chủ động mà ngồi cách xa một thước. Trong miệng nàng ngậm lấy quả lê không có cách nào nói chuyện, chỉ nhẹ gật đầu, "Dạ" một tiếng. Lộ Vô Quy thấy trong mắt của bà ấy ửng xanh, sắc mặt thật không tốt, đoán chừng là không nghỉ ngơi tốt lại còn lao tâm, liền nuốt lê vào trong miệng, sau đó nói: "Đừng lo lắng, mặc dù Tả Tiểu Thứ thoạt nhìn khá là thê thảm, nhưng mà cháu có phong bế mệnh nguyên của chị ấy, chỉ cần rút sạch âm độc, bồi dưỡng thật tốt là khỏe."
Tả mẹ cảm kích nói: "Cảm ơn. Không nghĩ tới Lộ tiểu thư còn trẻ đã có bản lĩnh lớn như vậy."
Người phụ nữ vừa rồi chê Lộ Vô Quy không có gia giáo nghiến răng nghiến lợi nói: "Căn nhà hơn sáu trăm vạn, đây thật là bản lĩnh lớn bằng trời!" Vẻ mặt bà ta bực tức nhìn về phía Tả tổng, kêu lên: "Đại tẩu. Chị muốn lấy nhà cửa mời người đi cứu con gái của chị cùng cháu gái của chị, em không nói gì, nhưng dựa vào cái gì để cha cho một căn nhà này! Chỉ Thanh Vi nhà các chị là cháu gái, Thanh Vũ nhà chúng em cũng không phải là cháu trai sao? Muốn lừa gạt gia sản cũng nên tìm đến người đáng tin cậy, tìm một con bé hoàng mao dã chưa đủ lông đủ cánh tới đây, mở miệng muốn ngay căn nhà trung tâm thành phố này! Dựa vào cái gì! Đại ca gặp chuyện không may nhiều năm như vậy, Kính Minh nhà chúng em vì cái nhà này lao tâm lao lực bận bịu tứ phía, giờ thì hay rồi, liên hợp với người ngoài mưu kế gia tài! Đừng cho là Kính Minh nhà chúng em dễ nói chuyện liền cho phép các chị bắt nạt!" Bà ta chỉ vào Lộ Vô Quy liền mắng: "Trông nó như cái thứ gì? Căn nhà là cho nó sao? Chốc nữa còn không phải chuyển tới tên Thanh Vi nhà các chị! Những năm này lão gia tử cho Thanh Vi nhà các chị còn thiếu à? Một Sở sự vụ lớn như vậy, nói cho là cho! Em có từng kêu một tiếng sao? Em có từng nói lời nào sao? Căn nhà hơn sáu trăm vạn, giờ lại nói cho là cho..."
Lộ Vô Quy bị tiếng mắng chửi thao thao bất tuyệt của người phụ nữ kia cả kinh đưa quả lê đến bên miệng cũng quên cắn xuống. Nàng nhìn căn nhà lớn sáng trưng, lại nhìn người phụ nữ đưa tay chỉ vào người trong phòng mắng ầm lên, lập tức có loại ảo giác ngồi ở nhà Trang Phú Khánh xem phim truyền hình Hồng Kông.
Trang Hiểu Sanh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lộ Vô Quy, giống như đang vỗ về nàng.
Lộ Vô Quy tỉnh táo lại, "rộp rộp rộp" mấy ngụm cắn hết quả lê còn dở vào trong miệng, nhai vài cái, nuốt, sau đó ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, lưng ưỡn thẳng, xem phim!
Trang Hiểu Sanh đứng lên, nói: "Tả tổng, thời gian không còn sớm, cháu cùng Nhị Nha trở về trước."
Tả tổng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cháu lái xe của cô về đi, đi đường cẩn thận chút, lái chậm thôi. Cô thấy sắc mặt của Tiểu Quy Quy cũng không tốt lắm, sau khi trở về để cô bé nghỉ ngơi thật tốt, mua cho cô bé ít đồ bổ tẩm bổ một chút. Lần này nhờ có Tiểu Quy Quy, ngoài cảm tạ cô cũng không biết nói gì..." Bà ấy cầm chặt tay Trang Hiểu Sanh, nói: "Các cháu đều là đứa nhỏ ngoan, đáp ứng cho, cô