Lúc đi tới cửa sân, Lộ Vô Quy chợt nhớ ra quần áo của nàng còn phơi ở sân phơi trên lầu chưa thu, còn cả túi đeo vai và laptop của chị Hiểu Sanh vẫn còn ở trong phòng, nàng gọi một tiếng: "Chị Hiểu Sanh đợi một chút." Quay người chạy về phía phòng, nàng chạy hai bước thì nghe thấy chị Hiểu Sanh ở phía sau gọi: "Nhị Nha", nàng đáp: "Em đi thu quần áo." Đẩy ra cửa phòng khách rồi chạy vào nhà, "vùn vụt" vài bước chạy lên lầu, đến sân phơi thu lấy quần áo, rồi trở về trong phòng xách lên túi đeo vai của chị Hiểu Sanh, còn tới chỗ bàn trà ở phòng khách đem laptop và tài liệu đặt bên cạnh vét hết vào trong lòng, rồi chạy về bên người chị Hiểu Sanh đang đứng ở cửa phòng khách.
Tả tổng muốn giữ lại các nàng, thấy chị Hiểu Sanh và nàng không chịu, lại nói nơi này không tiện bắt xe bảo chị Hiểu Sanh lái xe của bà trở về, đều bị chị Hiểu Sanh khách khí cự tuyệt.
Các nàng đi ra từ nhà ông Du, đi tới trạm xe buýt, ngồi xe công cộng hai tiếng về nhà.
Dọc đường, chị Hiểu Sanh không nói câu nào, khí lạnh trên người phả ra vù vù. Nàng sợ nói bậy sẽ chọc chị Hiểu Sanh tức giận hơn, về đến nhà tắm xong thì ngồi xếp bằng ở trên sô pha xem ti vi.
Hình như sau khi chị Hiểu Sanh tắm xong thì tâm tình tốt hơn chút, khí tức trên người không nghiêm nghị nữa, ngồi ở bên người nàng, hỏi: "Nhị Nha, một bát cơm lớn nửa sống nửa chín mặt trên cắm ba nén hương còn vẩy lên máu gà trống bảy năm có nghĩa là gì?"
Lộ Vô Quy nói: "Là cơm cúng, còn gọi là cơm hương hỏa."
Chị Hiểu Sanh cau mày, hỏi: "Hứa gia gia cho em ăn cơm cúng?"
Nàng nhìn thấy chị Hiểu Sanh giống như rất không vui, bộ dáng như là muốn phát hỏa, liền giải thích: "Em thường hay xuống giếng Hoàng Tuyền đi âm, âm khí trên người nặng, ăn gà trống to bảy năm thuần dương huyết mới có lợi, bù dương khí. Đèn nhang là kính quỷ thần, trên người mang theo đèn nhang, tốt cho cơ thể."
Trang Hiểu Sanh thoáng đờ ra, hỏi: "Vậy giống như đạo lý khi còn bé chúng ta ăn đồ cúng đã lạy thần linh?"
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, nói: "Không khác bao nhiêu đâu."
Trang Hiểu Sanh như có điều suy nghĩ, nói: "Chị nghe Du Thanh Vi hình như không phải ý này. Cô ấy đang nói dối chị?"
Lộ Vô Quy không biết. Nàng cảm thấy Du Thanh Vi thực sự nói thật, nhưng nhớ lại thì rất vô lý, không có nghĩa gì cả.
Ngày hôm sau, sau khi chị Hiểu Sanh rời giường thì hỏi nàng: "Có muốn thôi việc ở Sở sự vụ Phong thủy không, chị nuôi em."
Lộ Vô Quy vô thức muốn nói: "Chị không nuôi nổi em" lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, nàng lắc đầu một cái, biểu đạt ý kiến của mình, mặc quần áo tử tế theo chị Hiểu Sanh cùng đi làm.
Sở sự vụ Phong thủy thực ra không có chuyện gì, chỉ là bán vài pháp khí phong thủy hoặc là đại sư tọa đường xem xem tướng, tính tính quẻ gì đó cho người ta.
Sở sự vụ thường cả ngày cũng không có khách tới cửa, thường xuyên quạnh quẽ đến mức ngoại trừ quầy lễ tân và nàng thì ngay cả một con muỗi cũng không có, không có TV xem, Lộ Vô Quy rảnh rỗi tới mức ngoài việc tĩnh tọa thì chả còn gì làm.
Rất nhanh là đến thứ bảy, ban đầu chị Hiểu Sanh nói muốn dẫn nàng đi chơi công viên trò chơi, nhưng các nàng vừa muốn ra ngoài, ông Du liền gọi điện thoại cho chị Hiểu Sanh, hỏi có rảnh rỗi đi xem phòng ốc không. Chị Hiểu Sanh hỏi ý kiến của nàng, nói nếu như muốn đi chơi công viên, thì đẩy lên ngày mai đến xem.
Dù Lộ Vô Quy muốn đi chơi công viên trò chơi, nhưng cảm thấy xem nhà là chính sự, liền nói đi xem phòng ốc.
Nhà đó cách chỗ ở hiện giờ của các nàng có hơi xa, bắt xe qua đó phải mất một tiếng, nhưng cách chỗ các nàng đi làm rất gần, taxi qua công ty các nàng rồi đi tiếp về trước khoảng mười phút thì đến.
Khi nàng tiến vào thang máy cố ý nhìn xuống, tổng cộng là ba mươi tám tầng lầu, các nàng lên chính là tầng ba mươi bảy.
Chị Hiểu Sanh nói nhà ở cái tiểu khu này giá cả đều trên bốn vạn năm ngàn, nếu như mua, phòng cũ tính cả thuế ít nhất phải hơn bảy triệu.
Nàng không hiểu, không tiện nói gì, chẳng qua là cảm thấy nhà ở thành phố lớn thật là đắt.
Lên lầu, liếc một cái liền tìm thấy ngay nhà của ông Du, bởi vì cửa mở ra, còn có tiếng nói truyền tới.
Lộ Vô Quy vào cửa thì nhìn thấy Du Thanh Vi, ông Du,Tiểu Đường và Tả tổng đã ở đây, ở buồng bên cạnh. Nàng tiến vào cửa cảm giác lần đầu nhìn thấy chính là thật khó coi, tường là xi măng, đất là xi măng, ngay cả vôi trắng cũng không quét, hộp dây điện ở cửa có dây thật dài lộ ra bên ngoài.
Chị Hiểu Sanh khách khí chào hỏi với họ.
Ông Du liền để các nàng xem căn nhà này có hài lòng không?
Lộ Vô Quy vừa nhìn, trong phòng đến cả cái đèn cũng không có, liền muốn hỏi: "Nhà này người có thể ở sao?" Nhưng nàng thấy Tả tổng dẫn chị Hiểu Sanh xem nhà, chị Hiểu Sanh chưa nói không hài lòng, nàng không lên tiếng, chỉ nhìn về phía ông Du giống như một đêm già đi mười tuổi, dùng ánh mắt hỏi ông.
Ông Du thở dài, nói: "Người đã già, không chịu nổi bận rộn."
Lộ Vô Quy nghe giọng điệu này của ông Du liền cảm thấy mình giống như đang bắt nạt cụ ông vậy, nàng thầm nghĩ: "Nhà này là cháu nên được." Không nhìn ông Du nữa, lại đến xem nhà này. Tuy rằng căn nhà này thoạt nhìn rất khó coi, thế nhưng rất sáng sủa, buổi sáng ánh nắng chiếu vào trong phòng như là phủ lên một lớp ánh sáng, để trong lòng người ta sáng trong một vùng. Phóng xa tầm mắt, lại có một loại cảm giác bao la bao quát non sông, mặc dù phía trước còn có tòa nhà thương mại, thế nhưng không ngăn được tầm mắt. Nếu như bỏ qua một bên cái xấu xí của căn nhà này, chỉ