Lộ Vô Quy nhìn thấy mấy người này từ khi tiến vào sân liền bắt đầu đánh giá, từ trong sân nhìn hoài vào trong nhà. Nàng nói: "Mới vừa gặp kẻ trộm có gì đáng xem đâu."
Du Thanh Vi suýt chút nữa không kiềm được mà bật cười. Cô thầm nghĩ: "Em đã đánh đến cửa rồi, người ta còn không được tới xem thử nội tình của chúng ta ra sao à." Cô quay sang gọi La bốn mắt đang quỳ gối ở cổng không dám đứng dậy: "La Tứ Gia, ngài quỳ gối ở cổng như vậy, để hàng xóm xung quanh nhìn thấy còn không biết nhà chúng tôi như thế nào rồi đó." Cô tốt bụng mà đề nghị: "Nếu không ngài vào trong sân quỳ đi?" Cười như gió xuân ấm áp, nhưng lại quăng tới một ánh mắt sắc lạnh hung ác. Cấu kết cùng Quách Lỵ trộm đồ của nhà cô, còn dám không chào hỏi tiếng nào đã dẫn người đến cửa. Nếu như nền tảng nhà cô không đủ vững chắc, lúc này tới cửa xin lỗi ắt hẳn biến thành tới cửa trả thù! Làm nghề này, rất nhiều biện pháp giết người trong vô hình, bị người tìm đến cửa, thường là chết cũng không biết chết như thế nào.
La bốn mắt dẫn bọn họ đến đây, lúc bọn họ đi ngang qua từ bên người La bốn mắt thì ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái, Du Thanh Vi liền biết hiện tại La bốn mắt là tình cảnh gì, nếu không phải thấy ông ta thương tích khắp người, cô cũng muốn tẩn ông ta thêm một trận.
Du Thanh Vi thong thả ngồi xuống ghế sô pha, ngắm nghía chiếc quạt Thái Cực Càn Khôn trong tay, cười vô cùng ôn hòa, hỏi: "Không biết mấy vị có gì chỉ giáo?"
Ông lão đó nói ông ấy làm buôn bán nho nhỏ, kết quả không nghĩ tới La bốn mắt lại đưa cho ông ấy vật thất lạc có chủ, đang đâu lại gây ra một trận phong ba vào tối qua, ngày hôm nay đặc biệt đến nhà nói rõ.
Lộ Vô Quy chạy đến trong sân, hỏi: "La bốn mắt, thước pháp của tôi đâu? Cả Đại Bạch nữa?"
La bốn mắt hỏi: "Đại... Đại Bạch nào?" Ông ta nói: "Lộ tiểu thư, đồ tôi lấy từ chỗ Quách Lỵ đều chở về rồi, ở ngay trên xe ngoài kia, cô xem xem, không thiếu cái nào, tôi mang đến toàn bộ."
Lộ Vô Quy lại chạy ra đằng sau xe chở hàng nhỏ bên ngoài, kết quả nhìn thấy trên xe chở hàng nhỏ có một cái khóa. Nàng nói: "Khóa rồi."
La bốn mắt đã sắp khóc, nói: "Chìa khóa... Chìa khóa..." Ông ta nhìn vào trong nhà nháy mắt ra dấu.
Lộ Vô Quy hiểu, chìa khóa không có ở chỗ La bốn mắt mà ở chỗ người trong nhà. Nàng lại chạy vào nhà, liền nghe thấy ông lão đó nói ông ấy biết Vọng Khí Xem Cốt thuật, ông ấy nhìn ra xương của Du Thanh Vi hình như không giống với người bình thường. Lộ Vô Quy cạn lời mà liếc ông ấy một cái, nói: "Xương được niêm phong bởi giao tủy của Đại Bạch, đương nhiên là khác rồi." Nàng nói: "La bốn mắt nói trả lại đồ, ở ngay trên xe, nhưng xe khóa rồi, ông ta nói chìa khóa ở chỗ các ông."
Một câu nói, làm cho mấy người hai mặt nhìn nhau: Nghe giọng điệu nói chuyện cùng vẻ mặt này của nàng, thoạt nhìn dường như trí lực không mấy bình thường.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng lên, nói: "Ở chỗ tôi. Tôi dẫn cô đi."
Khi người đàn ông đó mở xe, Lộ Vô Quy nhìn thấy đồ đạc chứa hơn một nửa trong xe chở hàng, phần lớn đều là đựng ở trong hòm bằng gỗ. Nàng nhíu nhíu mày, đầy mặt không vui mà nhìn người đàn ông, nói: "Vậy thì tìm sao được? Tôi cảm thấy các anh hình như không muốn trả lại đồ cho tôi." Bằng không, xe lái tới, khiêng đồ bị trộm vào, bày ra trước mặt bọn họ nghiệm thu là được rồi. Lề mà lề mề, thật đáng ghét.
Người đàn ông đó cười: "Sao có thể? Nếu không, ngài cứ tìm từ từ?"
Lộ Vô Quy liếc mắt nhìn người đàn ông đó, mặc dù hắn đang cười, nhưng nàng cảm thấy hắn cười không có mấy thiện ý, làm cho người ta chán ghét. Nàng thầm nghĩ: "Những người này ai nấy đều thật nhiều ý đồ xấu." Nàng không biết hắn muốn giở trò gì, lại suy nghĩ một chút. Nàng cảm thấy La bốn mắt khẳng định không dám không trả lại Đại Bạch, Đại Bạch rất có thể ở đây. Đại Bạch ở đây, coi như là bị niêm phong, vẫn có thể gọi ra. Nàng lẳng lặng trở lại phòng khách, duỗi tay ra với Du Thanh Vi, nói: "Đưa em ngọc trấn hồn bản mệnh của em."
Du Thanh Vi kinh ngạc nhìn về phía Lộ Vô Quy mặt mũi không hài lòng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Bọn họ không muốn trả đồ, còn muốn giữ ý đồ xấu."
Du Thanh Vi cau mày lại, thầm nghĩ: "Không ngờ em nhìn ra rồi." Cô cởi xuống ngọc trên cổ đưa cho Lộ Vô Quy, hỏi: "Em muốn làm cái gì?"
Giọng của ông Du bỗng nhiên từ trên lầu vang lên: "Tiểu Quy Quy, không thể." Ông chống gậy đi xuống lầu, nói: "Chư vị nếu trả lại đồ rồi, vậy thì khiêng đồ vào đi, rồi tôi để cho Tần Tam qua đây làm chứng, liền chấm dứt chuyện này đi." Ông nói: "Mấy vị đường xa đến đây, nếu như xuất hiện tổn thương, khó tránh khỏi làm ảnh hưởng xấu đến hòa khí."
Ông lão đó đứng lên, khách khí nói: "Nói đúng lắm, dĩ hòa vi quý." Ông ấy nói: "Đồ vật, chúng tôi đồng ý hoàn trả đầy đủ. La bốn mắt làm việc không có mắt, chúng tôi đồng ý giao hắn cho các ông xử lý." Ông ấy nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Chỉ là tối qua khi tiểu hữu hồi hồn, đã quên đồ ở chỗ tôi thôi."
Lộ Vô Quy chột dạ cười gượng một tiếng, cười đến vô cùng mắc cỡ.
Ông lão đó còn nói: "Dám sinh hồn xuất khiếu triệu lĩnh vạn quỷ, lá gan của tiểu hữu không nhỏ nhỉ. Sẽ không sợ xuất hiện sai lầm, bị vạn quỷ phệ hồn mà hồn phi phách tán sao?" Ông ấy nói xong, giơ tay lên, lộ ra một tấm người giấy nhỏ kẹp ở giữa ngón tay, nói: "Máu trên người giấy này là của tiểu hữu nhỉ? Lấy máu làm bùa, ngự quỷ dời núi, tuổi còn trẻ mà bản lĩnh không nhỏ lá gan lại càng không nhỏ ha." Ông gảy ngón tay một cái, người giấy cầm trong tay bay bồng bềnh xuống đất, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Lộ Vô Quy, nói: "Máu thuần âm, cho nên mới có thể triệu tập được nhiều quỷ như vậy nhỉ?"
Ông Du ngồi xuống sô pha, nói: "Các hạ không ngại đường xá xa xôi mà đến đây, lá gan cũng không nhỏ." Tay ông nắm quải trượng đầu rồng nhìn ông lão đó, bày ra vẻ mặt: Ông muốn động thủ lão tử luôn sẵn sàng tiếp đón.
Lộ Vô Quy tức giận, nói: "Các ông trộm đồ của người khác, đuối lý mà còn hung hăng như thế. Nếu như các ông không cầm đồ của tôi, tôi cũng sẽ không vạn quỷ mở đường đến chỗ các ông đâu." Nàng nhặt lên người giấy nhỏ, nhìn thấy đại quỷ bám vào mặt trên bị xóa sạch, nói: "Các ông còn giết mất quỷ mà tôi phái đi. Cho những con quỷ đó một chút đèn nhang, hoặc là đợi đến hừng đông, chúng nó tự nhiên sẽ trở về chỗ chúng nó cần trở về."
Nàng thở phì phò dùng sức đạp xuống đất, hét to một tiếng: "Càn!" Lại bước ra một bước đạp vào trên Khôn vị, hét lớn một tiếng: "Khôn!", tiếp theo là "Tốn, Chấn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài!" Dựa theo phương vị Bát Quái bước ra một Bát Quái, nàng đeo ngọc trấn hồn bản mệnh lên cổ, dùng tay kết ấn, đồng thời dưới chân quẹt ra một đường từ trên Đoài vị, hai chân chia nhau đặt vào hai vị trí Thái Cực Âm Dương, nàng thật nhanh kết ấn, hét lớn: "Lấy thân hóa thái cực, bát quái định càn khôn..."
Mấy người khách, Du Thanh Vi và ông Du đều bị thế trận này của Lộ Vô Quy làm cho kinh sợ.
Đây là một lời bất hòa liền muốn đánh ra đại chiêu ?
Du Thanh Vi vẫn ổn, dù sao đại chiêu này không phải là đánh vào cô, cô rất bình tĩnh.
Ánh mắt của ông lão đó hơi trầm xuống, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm dưới chân Lộ Vô Quy, ông chính là tận mắt, rõ rõ ràng ràng mà nhìn thấy nàng dùng chân tụ ra một Bát Quái trận ở trên đất, Bát Quái trận này không phải là dấu chân giẫm ra, mà là dẫn địa khí hội tụ mà thành. Nha đầu này bất kể là giọng điệu nói chuyện, thần thái hay động tác đều giống như trí lực có vấn đề, không ngờ rằng vừa ra tay lại có công lực như thế.
Một người đàn ông bên cạnh thấy tình thế bất thường, nhảy dựng lên nhấc chân liền đá tới phía Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi thấy thế hô to một tiếng: "Tiểu