Lộ Vô Quy nhớ tới vũng máu trước đàn tràng ban nãy và đống thứ dùng làm tà thuật bị nàng thiêu hủy, thầm nghĩ: "Chắc là dùng tà thuật hại người bị phá phép thuật gặp phải phản phệ, bị trọng thương nhỉ?" Nàng lại nghĩ tới ban nãy tiểu quỷ kia cắn chủ, khi ông lão gầy nhỏ làm phép trấn áp thì mình lại cố ý xông lên dọa ông ta, làm gián đoạn ông ta làm phép khiến cho ông ta thổ huyết, thầm nghĩ: "Là ông lão này tự mình làm bậy mà chết." Nàng thấy ông lão này toàn thân tà khí chết ở ven đường, lo lắng ngày mai người đi đường sẽ đụng vào thứ gì không tốt, lại gọi điện thoại cho Tiểu Đường, nói ra chuyện của ông lão gầy nhỏ.
Sau khi nàng nói xong nghe thấy Tiểu Đường hít một hơi thật sâu, hỏi nàng ở đâu, nàng nói không rõ, Tiểu Đường bảo nàng nhìn xem gần đó có biển tên đường hoặc biển số nhà hay không.
Lộ Vô Quy quay đầu lại thì nhìn thấy cái cổng bên cạnh treo biển số nhà, báo cho Tiểu Đường tên đường phố trên biển số nhà.
Tiểu Đường hỏi: "Em có thể tìm đường quay về được không?"
Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, nói: "Em bảo Đại Bạch dẫn em trở về."
Tiểu Đường nói: "Được, em cứ về trước đi, anh lập tức phái người đi xử lý."
Lộ Vô Quy khá là yên tâm đối với việc Tiểu Đường phái người đi xử lý xác chết, để tránh cho người không hiểu chạm lung tung vào xác chết dính dáng tới thứ không sạch sẽ. Nàng "Ừ" một tiếng, nói: "Vậy em về đây." Để Đại Bạch dẫn nàng, lại một mạch leo tường vượt sân trở lại tiểu khu của ông Du. Lúc nàng trèo qua từ trong nhà biệt thự của một gia đình, vừa khéo gặp phải nhân viên an ninh đi tuần của tiểu khu, mấy người nhân viên an ninh nhìn thấy nàng hình như đều rất sợ hãi. Nàng nói: "Tôi không phải kẻ trộm." Lại chỉ tay vào Đại Bạch đang đợi nàng ở trên đầu tường, nói: "Đại Bạch dẫn đường."
Người nhân viên an ninh dẫn đầu cười đến khó coi hơn cả khóc làm cái dấu tay "xin mời". Nàng thấy người nhân viên này hai chân run lên như bị dọa sợ, lại thấy dương hỏa và cung Thiên Tài của hắn đều rất vượng, nói: "Anh đừng sợ, gần đây anh dương hỏa vượng vận may vừa đủ, không gặp phải quỷ đâu." Lại đi theo phía sau Đại Bạch leo qua tường sân.
Lộ Vô Quy trở lại nhà ông Du thì nhìn thấy Tả Tiểu Thứ cùng ba mẹ cô ấy đều đến rồi, còn có một chàng thanh niên tuổi tầm hai mươi cùng một đôi vợ chồng trung niên. Tả Tiểu Thứ cùng anh chàng thanh niên kia mỗi người một bên kéo Tả Nhàn ra khỏi bên người Du Kính Diệu, Tiểu Đường cùng hai người trung niên khác thì lại đi nâng Du Kính Diệu.
Chàng thanh niên muốn dìu Tả Nhàn lên lầu.
Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Lên lầu làm gì, đi bệnh viện đi, chị họ của em còn ở bệnh viện, không biết bị thương thành cái dạng gì rồi." Cô liếc thấy Lộ Vô Quy, mau để cho Lộ Vô Quy qua đây giúp đỡ.
Lộ Vô Quy thấy hình như chân của Tả Nhàn đã tê rần, đứng không được, nàng đi qua cõng Tả Nhàn lên.
Chàng thanh niên cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài mở cửa xe, giúp Lộ Vô Quy đỡ Tả Nhàn lên xe.
Tả Tiểu Thứ gọi với vào trong phòng: "Mẹ, cậu ba, con cùng Tiểu Thang đưa bác gái đến bệnh viện trước nhé." Kêu Lộ Vô Quy lên xe.
Mấy người lên xe, Tả Tiểu Thang lái xe, Tả Tiểu Thứ thì lại gọi điện thoại cho Trang Hiểu Sanh hỏi tình huống thế nào rồi.
Lộ Vô Quy nghe thấy chị Hiểu Sanh ở trong điện thoại nói: "Du tổng mới vừa làm xong kiểm tra, não chấn động nhẹ, đã làm thủ tục nằm viện. Du lão có tình trạng xuất huyết nội, đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt. Tiểu Long vẫn đang phẫu thuật."
Tả Tiểu Thứ đưa Tả Nhàn đến phòng bệnh của Du Thanh Vi, đỡ Tả Nhàn ngồi xuống ở bên giường.
Tả Nhàn nắm tay Du Thanh Vi thật chặt, lẳng lặng mà nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa.
Tả Tiểu Thứ lôi Lộ Vô Quy ra phòng bệnh, nói: "Đêm nay em ở lại đây với Du Lừa Đảo và bác gái của tôi, được không?" Nhà họ Du xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại hai người còn lại của nhà họ Du đều ở đây, không để Lộ Vô Quy ở lại đây bảo vệ, lòng cô vô cùng bất an.
Trang Hiểu Sanh nói: "Tả tiểu thư, nơi này giao cho tôi cùng Nhị Nha đi, các cô cứ đi làm việc của mình đi."
Tả Tiểu Thứ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, tôi sẽ không khách khí với cô, có chuyện thì cô gọi điện thoại cho tôi." Cô lại hạ thấp giọng nói với Trang Hiểu Sanh: "Giúp tôi để ý bác gái một chút, bác trai của tôi đã không còn, lúc mất rất thảm."
Trang Hiểu Sanh gật đầu đáp lại. Sau khi cổng sân nhà ông Du mở ra chị đã từng tiến vào nhà, nhìn thấy thảm trạng của Du Kính Diệu, sợ đến mức không dám nhìn lại lần thứ hai. Tuy rằng chị không biết ngọn nguồn chuyện nhà họ Du, nhưng cũng xem như là có hiểu đôi chút. Được Tả tổng đề bạt và mấy ngày nay qua lại với nhà họ Du, cùng với chị tận mắt thấy được bản lĩnh của Nhị nha, chuyện này cũng không thể ngó lơ mặc kệ.
Tả Tiểu Thứ nói: "Cảm ơn." Lại kéo Tả Tiểu Thang đi thăm ông Du.
Trang Hiểu Sanh thì lại kéo Lộ Vô Quy tiến vào phòng bệnh của Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy thấy trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường cho người nhà chăm sóc bệnh nhân, lại thấy chị Hiểu Sanh vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, nàng quay người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói: "Chị Hiểu Sanh, chị ngủ ở trên giường." Lại chỉ tay vào cái ghế sô pha nhỏ bên cạnh dài khoảng mét rưỡi, nói: "Tả Nhàn ngủ ở đây. Em ngồi thiền cũng có thể nghỉ ngơi." Nói xong trên tay bấm quyết, nhắm mắt lại bày ra tư thế nhập định.
Trang Hiểu Sanh vừa muốn từ chối, trông thấy bộ dáng kia của Lộ Vô Quy đành phải nuốt lại lời. Chị thấy dáng vẻ của Tả Nhàn, biết lúc này khuyên như thế nào cũng vô dụng, không nói gì. Chị thấy đêm đen trời lạnh, sợ Tả Nhàn bị lạnh, cầm lấy chăn khoác lên người Tả Nhàn liền lên giường đi ngủ.
Trang Hiểu Sanh nằm xuống không bao lâu, Lộ Vô Quy liền nghe thấy tiếng hít thở yên ổn ngủ say của Trang Hiểu Sanh, còn nghe thấy tiếng khóc rưng rức kìm nén và tiếng rên rỉ nghẹn ngào tràn ra từ cổ họng của Tả Nhàn. Lộ Vô Quy lớn như vậy, chưa từng nghe ai khóc bi thương như thế, ngay cả những con quỷ chết thảm cũng không khóc đau thương như Tả Nhàn.
Tả Nhàn khóc rất lâu.
Lộ Vô Quy thực sự quá buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà ngửa đầu dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Tiếng y tá đẩy cửa tiến vào đánh thức Lộ Vô Quy, nàng mới phát giác trời đã sáng. Nàng thấy Tả Nhàn nằm nhoài ở trên giường ngủ thiếp đi, vội vàng đặt ngón tay lên môi làm