Mọi chuyện trải qua không khác gì một cơn ác mộng, ký ức ngày trước vô tình bị Mặc Thanh lãng quên, hiện tại hiện lên một cách rõ mồn một.
Mười ba năm trước, Dương Ngọc cắn răng chịu đựng nỗi đau mất đi thê tử ôm Mặc Thanh chạy trốn, trên đường đi không ít người lùng sục truy sát, dù họ có mọc thêm đôi cánh cũng không thể thoát được.
Vì chạy trốn quá lâu đôi giày dưới chân Dương Ngọc cũng đã rách nát, lòng bàn chân cũng phồng rộp cả lên, mỗi bước đi đều đau xé da xé thịt, đã vậy trên lưng còn cõng thêm một người.
Mặc Thanh khi đó còn là một đứa trẻ, nó vừa mất đi người mẹ mà nó thương nhất, mất đi đứa em còn chưa kịp chào đời, là trai hay gái còn chưa kịp biết, nó không hiểu nhà họ đã phạm phải sai lầm gì mà ai cũng muốn đuổi giết.
Bước chân trên nền đất càng ngày càng nặng nề, chẳng mấy chốc Dương Ngọc cũng sức cùng lực kiệt, hai cha con ôm nhau ngã xuống.
Sỏi đá sắc nhọn đâm vào da thịt khiến Mặc Thanh đau đến choáng váng, vậy mà đứa trẻ đó chẳng thèm để ý, nó vội vàng bò dậy đỡ cha lên, dùng chất giọng non nớt nức nở hỏi:
“Cha...!cha có sao không?”
Dương Ngọc cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa cử động đã hít lấy một hơi.
Họ chẳng còn nơi nào để đi, quay đầu không được đi tiếp cũng chẳng xong, trước sau gì cũng là một đường chết.
Dương Ngọc chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như hiện tại, bàn tay rướm máu run lên, nhẹ nhàng vuốt lên mặt Mặc Thanh khẽ gọi:
“Niên Nhi...” Ông chết cũng không sao, nhưng còn đứa nhỏ này nó còn trẻ như vậy, còn chưa kịp nhìn thấy thế gian bên ngoài.
Mặc Thanh vội cầm lấy tay Dương Ngọc muốn đỡ ông đứng lên, nhưng làm cách nào cũng không được, nó lắp bắp nói: “Cha...!chúng ta chạy tiếp, con đỡ người đi!”
Dương Ngọc nhìn Mặc Thanh lắc đầu, ông biết bản thân không thể gắng gượng nổi nữa, đột nhiên kéo ngọc bội bên hông xuống.
Nhìn qua miếng ngọc này trông rất bình thường, chất liệu cũng không phải quý giá nhưng Dương Ngọc vừa niệm chú, miếng ngọc biến mất, thay vào đó là hai viên trân châu tròn to bằng đốt ngón tay, chúng tỏa ra ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Mặc Thanh kinh ngạc hỏi: “Đây là...”
“Suỵt.” Dương Ngọc đưa tay lên miệng ra hiệu cho Mặc Thanh im lặng, tiếng thi chú vẫn không ngừng phát ra.
Mặc Thanh không biết ông muốn làm gì, nhưng trân châu trong tay đột nhiên xuất hiện vô số hoa văn kỳ lạ nổi lên, bỗng cả hai viên ngọc đều tan chảy, biến thành một luồng khí bay thẳng vào trong mắt Mặc Thanh.
“A a a.
Cha làm gì vậy?!” Mặc Thanh đau đớn hét lên, trong mắt như có thứ gì đó điên cuồng cấu xé khiến y không thể mở nổi, ngứa ngáy cùng đau đớn khiến y khó chịu đến mức đưa tay lên muốn cào cấu.
Dương Ngọc vội vàng giữ chặt tay Mặc Thanh lại gằn giọng nói:
“Dương Niên ngoan, cố chịu đựng một chút.
Ta đã sử dụng cấm thuật, từ bây giờ thứ này sẽ thay thế đôi mắt của con.”
Mặc dù khó chịu không thể tả nhưng nghe lời cha, Mặc Thanh cố gắng chịu đựng.
Dương Ngọc nhìn con phải chịu đau đớn, giọng nói càng thêm chua xót.
“Có lẽ người cha vô dụng này không thể bảo vệ con đến lúc trưởng thành rồi...”
Mặc Thanh lắc đầu, giọng của Dương Ngọc rất kỳ lạ, nhưng vì đau đớn quá độ khiến y không thể đáp trả một lời.
Đột nhiên Mặc Thanh cảm nhận được ngón tay ấn mạnh xuống bên thái dương, sau đó là tiếng Dương Ngọc khàn khàn nói:
“Niên Nhi...!Tất cả những chuyện này quên cả đi.”
Đau đớn trên mắt còn chưa dứt, trong đầu y lại truyền đến cơn đau khác như có kim châm, Mặc Thanh vô cùng hoảng sợ hét lên.
“Cha! Người muốn làm gì?!”
“Ta không cần con phải tài giỏi trừ gian diệt ác, càng không cần con vì những chuyện này mà cả đời đau khổ, quên mọi chuyện đi, bình bình an an mà sống.”
Mặc Thanh không ngốc, y biết Dương Ngọc muốn làm gì, y càng