Ngày trước sư huynh cũng từng dặn không thể nhìn bề ngoài mà phán xét người khác, nhìn Hà lão gia có vẻ thật thà mà cũng là một kẻ thâm sâu khó lường, sau này phải cẩn thận hơn mới được.
Mặc Thanh vừa nghĩ vừa liếc về phía Dư Phong. Kẻ này điên điên dại dại thân phận bất minh, nhìn mặt chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp, không nên tiếp xúc nhiều.
Dư Phong phát hiện Mặc Thanh đang nhìn mình, nào biết những suy nghĩ xấu xa trong đầu y, còn nở một nụ cười thật tươi đáp lại.
Mặc Thanh cười một nụ cười không thể gượng hơn, sau đó một đường trở về phòng của mình.
Chẳng mấy chốc mặt trời lại lặn, vừa sập tối người của Hà gia đã vội vàng đóng kín mít cửa không dám ra ngoài.
Khác với suy nghĩ, đêm nay là một đêm yên tĩnh đến lạ. Lúc đến đây nghe hạ nhân nói, chỉ cần mặt trời vừa khuất là có tiếng trẻ con chơi đùa ngoài sân, có khi là tiếng cười, cũng có lúc lại là tiếng khóc.
Mặc Thanh và Dư Phong đi hai ba vòng lại chẳng có phát hiện được gì. Hà phủ khá là rộng, càng đi càng thấy mệt nhất là Mặc Thanh, y lười biếng ngồi xuống hòn đá bên cạnh xua xua tay.
“Ta không đi, không đi nữa đâu, mệt chết đi được. Nói là yêu ma tác quái ghê lắm, có thấy gì đâu cơ chứ!”
“Tiểu đạo trưởng, ta hỏi sao ngươi vào được phái Sương Phong vậy hả? Dù gì cũng là một nơi lớn như thế, không phải chỉ là hữu danh vô thực chứ?” Dư Phong lại bắt đầu nhìn y khiêu khích.
Mặc Thanh ngước mặt lên gằn giọng nói: “Ngươi đừng có một chút lại lôi Sương Phong vào được không? Các sư huynh sư phụ đều rất giỏi, chỉ mình ta ngoại lệ được chưa?”
Mỗi lần nhắc đến môn phái Mặc Thanh lại làm mặt khó chịu, y sợ nhất vì mình mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Sương Phong. Dư Phong cũng nhìn ra điều này, hắn cũng không muốn đùa quá dai bèn nói: “Được rồi, ngươi không đi nữa thì ngồi đây đợi ta tìm thêm một vòng.”
“Này…”
Mặc Thanh không muốn Dư Phong rời đi nhưng y không biết nên mở lời như thế nào.
Không lẽ lại nói là y sợ kêu hắn ở lại với mình? Thôi bỏ đi, như vậy chẳng phải tìm đường cho hắn cười hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại vì không muốn mất mặt, Mặc Thanh chỉ đành lười biếng cúi xuống đùa nghịch thanh kiếm trong tay.
Cả một phủ rộng lớn, trời chưa quá khuya mà lại im ắng không một bóng người, ngay cả một cái đèn cũng không được thắp, xung quanh hoàn toàn nhờ vào ánh trăng mà soi sáng. Mặc Thanh ngồi một hồi lâu mà Dư Phong vẫn chưa trở về, lúc đầu y cũng không quan tâm lắm nhưng chờ thêm một lúc, rồi một lúc. Tầm hơn nửa canh giờ qua đi vẫn không thấy người quay lại y mới lo lắng đứng lên.
“Không phải là hắn bị ma bắt đi luôn rồi đó chứ?”
Mặc Thanh nói nhỏ do dự một hồi cũng quyết định đi tìm, y cẩn thận vừa đi vừa ngó ngàng xung quanh khẽ gọi.
“Tên khốn kiếp, ngươi ở đâu?”
“Ngươi cố tình trốn ta phải không?”
“Ngươi còn không ra ta bỏ đi lần nữa đó!”
Mặc Thanh vừa đi vừa gọi, nhưng đáp lại y chỉ là tiếng giày của mình lạnh lẽo vang lên, bàn tay khẽ run siết chặt lấy kiếm. Trong màn đêm yên tĩnh luôn khiến nỗi sợ của con người dâng lên rõ rệt, từng cơn gió lạnh liên tục thổi qua nhưng trên trán y vẫn lấm tấm mồ hôi.
“Dư Phong, ngươi ở đâu?” Không có ai trả lời, Mặc Thanh giọng đã mang theo căng thẳng thấy rõ.
Mặc Thanh ngó ngang ngó dọc, đang định cất tiếng gọi tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc. Cả người Mặc Thanh như chết đứng, dừng hẳn lại cẩn thận lắng nghe.
“Hức… nương… nương ở đâu…”
Lần này không những nghe thấy tiếng khóc, còn nghe thấy cả giọng nói non nớt của trẻ con. Mặc Thanh cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, tóc gáy cũng dựng cả lên.
Đây là giọng của một bé gái, có vẻ như ở ngay phía trước. Sao giờ