Mặc Thanh nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai mới cúi đầu xuống nhỏ giọng hỏi: “Nếu như do họ Tô kia hại chết Bạch cô nương, chúng ta có giúp hắn đuổi đi không?”
“Nhiệm vụ của chúng ta là trừ ma.”
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
Dư Phong quay qua nhìn bộ dạng không biết gì của Mặc Thanh, khóe môi hơi cong lên thản nhiên nói: “Nếu như cô nương này đã muốn dẫn người đi… thì cứ để nàng ta dẫn đi thôi. Nhân gian hiếm khi có kẻ chung tình.”
Dư Phong vừa nói vừa cười lớn, bỏ lại Mặc Thanh ngơ ngác gãi đầu không hiểu.
“Rõ là hắn vừa nói nhiệm vụ của mình là trừ ma. Nếu để mặc cho oan hồn kia bắt người đi thì cần gì trừ nữa? Rốt cuộc là hắn muốn trừ, hay là không trừ?” Mặc Thanh cảm thấy khó hiểu thắc mắc.
Đến khi trời tối, nghi vấn của Mặc Thanh cuối cùng cũng có giải đáp. Mặc Thanh đứng thẫn thờ nhìn hình nộm giấy to gần bằng người thật, trên đó có một lá bùa ghi rõ bát tự và một nhúm tóc được buộc lên bên tay.
Mặc Thanh nhìn một hồi lâu rồi mới nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói… muốn cho oan hồn kia dẫn là dẫn vị ‘Tô công tử’ này hả?!”
“Không vậy thì sao, người nộm thì cũng là người mà.” Dư Phong cười nói.
Mặc Thanh giật giật khóe môi. Đúng là gian xảo mà!
Đợi đến giờ đã điểm, Dư Phong cầm một lá bùa trong tay lên niệm pháp chú, ngay lập tức lá bùa bùng cháy, hắn ném lên người giấy, chẳng mấy chốc ngọn lửa bùng lên cháy ngùn ngụt. Từng mảnh tro tàn bị gió thổi bay tứ phía rồi từ từ tắt ngúm. Chờ một hồi lâu vẫn không thấy có gì thay đổi, Mặc Thanh len lén quay qua nhìn hắn hỏi:
“Xong rồi à? Cái này… oan hồn kia cũng chấp nhận sao?”
“Xong cái gì? Đây coi như là món quà ta tặng cho cô nương kia thôi.” Dư Phong nhún vai bình thản nói.
“Vậy ngươi…” Mặc Thanh thực sự không hiểu. “Suỵt… ngươi nghe mà xem!” Mặc Thanh đang định lên tiếng hỏi tiếp thì đột nhiên Dư Phong hơi cúi người xuống, ra dấu im lặng.
Tiếng nói của hắn rất khẽ, Mặc Thanh nuốt khan xuống một ngụm im lặng lắng nghe. Xung quanh im ắng chỉ nghe thấy từng hơi thở của hắn phả nhẹ làm vành tai y đỏ ửng.
“A a a cứu với!!!”
Đột nhiên có một tiếng hét chói tai, Mặc Thanh giật nảy mình hoang mang nhìn hắn. Lúc đầu y nghĩ người phản ứng đầu tiên đáng nhẽ nên là tiếng của Tô công tử mới đúng, sao nghe lại là giọng của Tô phu nhân?
Dư Phong thì bình thản hơn, như đã biết trước ung dung tiến về nơi phát ra tiếng hét. Mặc Thanh không dám rời hắn quá nửa bước, vội chạy đi theo. Đến nơi, quả nhiên đã thấy Tô phu nhân ngồi ôm đầu trên nền đất hoảng sợ la hét, vừa nhìn thấy hai người Tô phu nhân đã vội bám lấy tay Dư Phong hoảng loạn cầu xin.
“Đạo trưởng, cứu ta, cứu ta! Yêu nữ kia đến tìm ta rồi!”
“Phu nhân, việc gì bà phải hoảng sợ như vậy? Không lẽ là đã có điều gì khuất tất?” Mặc Thanh nhíu mày nghi ngờ hỏi.
“Không có, không có! Ta nào dám làm gì chứ.” Tô phu nhân luống cuống liên tục chối, nhưng Mặc Thanh cũng chẳng tin buông lời đe dọa.
“Nếu bà không nói thật chúng ta cũng không có cách giúp, đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta vô năng.”
Mặc Thanh nói chọc đúng vào điểm yếu của Tô phu nhân. Quả nhiên chỉ một lời đã khiến bà đang sợ hãi càng thêm sợ.
Tô phu nhân nấc nghẹn nói: “Ta… thực ra ta cũng đâu làm gì cơ chứ! Chỉ vì muốn cưới Dung tiểu thư về làm dâu, ta mới đến trách mắng Bạch Hoa vài câu thôi, không lẽ vì chuyện này nó cũng muốn lấy mạng ta sao?”
Dư Phong hỏi lại: “Thật là chỉ mắng vài câu?’
Tô phu nhân cúi đầu uất nghèn nghẹn nói: “Còn… còn đánh vài cái nữa.”
Nha hoàn bên cạnh đỡ Tô phu nhân lên nhưng bà vẫn như không còn sức, liên tục quỳ xuống chắp tay khấu đầu khắp nơi trong phòng.
“Bạch Hoa… Ta biết lỗi rồi, ta không nên đánh cô, cô đại ân