Dư Phong bị tiếng hét thảm thiết của Mặc Thanh làm cho tỉnh giấc. Hắn ngủ cách y một đoạn nên từ xa đã nhìn thấy Mặc Thanh hoảng loạn, hai tay ôm chặt lấy đầu cuộn vào một góc.
“Mặc Thanh có chuyện gì vậy?” Dư Phong vội chạy lại gỡ tay y ra hoảng hốt hỏi.
“Có… có…” Mặc Thanh lắp bắp không thành lời, tay run run chỉ về phía trước mặt, nhưng hiện tại ở đó ngoài lá cây đung đưa ra đã chẳng còn thứ gì khác.
Dư Phong hạ giọng, tay vỗ vỗ nhè nhẹ lên lưng y an ủi. “Không sao đâu, ở đây không có gì đâu.”
Mặc Thanh giữ chặt tay Dư Phong, như sợ chỉ cần buông ra người sẽ chạy đi mất, y hoảng hốt kể lại:
“Lúc nãy ta thấy một người phụ nữ treo cổ, ở ngay chỗ đó kìa. Nhìn đáng sợ lắm, y phục còn lướt qua lướt lại trên mặt ta nữa!”
Dư Phong quay lại quan sát một lần nữa nhưng vẫn không nhìn thấy gì, cũng không cảm nhận được nơi đây có oán khí. Có thể chỉ là Mặc Thanh mệt quá, thần hồn nát thần tính nhìn nhầm.
Nghĩ trong lòng như vậy nhưng Dư Phong không đành lòng nói thẳng ra, nhẹ giọng nói: “Có thể ở đây trước kia có người treo cổ, linh hồn vẫn chưa kịp tan biến. Thứ ngươi nhìn thấy chỉ là một phần hồn phách lưu lại thôi không làm hại người được đâu, đừng sợ.”
Thấy Mặc Thanh vẫn không ngừng run rẩy ôm chầm lấy mình, Dư Phong bèn nói: “Được rồi, chúng ta đổi sang chỗ khác ngủ được không?”
Mặc Thanh chỉ chờ có câu nói này lập tức gật đầu lia lịa, mang thêm đồ đạc rời đi chỗ khác.
Vì rời đi quá nhanh nên hai người không phát hiện, trên cành cây lúc nãy có một cơn gió thổi nhẹ qua, từ đâu xuất hiện một lá bùa rơi xuống đất...
“Ta không hiểu nổi, sao ngày trước ngươi một mình lên đường bình an vậy?” Đi được một đoạn Dư Phong cất giọng xua tan bầu không khí.
“Ta chỉ đi đến những nơi hoang vắng vào ban ngày, còn đêm dừng lại thuê khách điếm ở tạm hoặc xin ngủ nhờ.” Mặc Thanh giọng run run trả lời, tay vẫn không ngừng nắm chặt lấy vạt áo hắn.
Dư Phong vừa thấy buồn cười vừa thấy tội. Cũng may không ngốc như hắn nghĩ.
Mặc Thanh lại nói tiếp. “Hơn nữa đoạn đường trước, ta không gặp nhiều ma quỷ như vậy.”
Không như hiện tại chỉ cần bước ra đường kiểu gì cũng chạm mặt.
“Giờ nó biết ngươi sợ nên mới cố tình xuất hiện nhiều trêu đùa ngươi đó. Không thì nói thử xem, sao nó không dọa ta mà chỉ dọa ngươi?”
Mặc Thanh mím môi không trả lời. Bao nhiêu năm nay y cũng nhìn thấy không ít loại ma quỷ, nhưng không hiểu sao càng nhìn nhiều chỉ càng thêm sợ hãi. Y có chăng chỉ hơn người bình thường ở chỗ, rèn được khả năng không vừa nhìn thấy ma là lập tức ngất đi. Dĩ nhiên để đạt được đến trình độ này, trước đó Mặc Thanh cũng đã từng bị sư huynh vác về biết bao nhiêu lần.
Dư Phong tìm một nơi khá bằng phẳng đỡ y ngồi xuống nói: “Chỗ này tốt rồi, không còn gì đáng sợ nữa đâu ngươi ngủ đi.”
Dư Phong định rời đi nhưng nhìn vạt áo của mình vẫn luôn bị nắm chặt, hắn cười khổ.
“Làm sao nữa vậy?”
“Mỗi lần ta hoảng sợ, sư huynh toàn ngủ cạnh ta...”
“Cho nên?” Dư Phong cố nhịn cười hỏi lại.
Mặc Thanh hơi cụp mắt xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ngươi đừng đi…”
“Ta chỉ nằm ở chỗ kia thôi không đi đâu xa cả!” Dư Phong đột nhiên gắt gỏng. Người này chẳng lẽ với ai cũng nhõng nhẽo như vậy?!
Mặc Thanh hơi ngước mặt lên, đôi mắt ngập nước, thiếu điều nhào lấy ôm hắn.
Dư Phong thử giật vạt áo ra nhưng không thành, hắn xoay đi xoay lại một vòng, cuối cùng vẫn không nỡ từ chối đành ngồi xuống bên cạnh. Mặc Thanh thấy hắn không đi liền cười vui vẻ. Dư Phong quay mặt sang hướng khác gằn giọng nói: “Ta nói ngươi đừng có cười nữa, xấu không thể tả!”
Mặc Thanh lần này làm như không nghe thấy, tay vẫn giữ chặt vạt áo của hắn, chẳng mấy chốc lại lần nữa thiếp đi. Mặc Thanh có một điểm hơn người thường ở chỗ, y càng