Ở một góc nhỏ trong Thiên Châu có một nơi gọi là Phù Linh trấn. Nơi này không có môn phái trừ ma, cũng rất ít người đặt chân đến nhưng lại có một cấm thuật đáng sợ. Tương truyền rằng, họ lấy thi thể người chết để trong nhà, hàng ngày cho nó uống máu để cầu may.
Thi thể càng tươi tốt thì nhà đó càng may mắn.
Thứ này đã bị cấm tiệt từ hơn ngàn năm trước, nhưng vẫn không có ít kẻ tham lam bí mật thực hiện. Tiền bạc châu báu, giàu sang phú quý, ai mà chẳng muốn. Nhưng trên đời này có thứ tốt đẹp, đạt được dễ dàng như vậy thì sao người ta phải cấm?
Đơn giản vì thứ này hàng ngày được nuôi bằng máu, nếu không cẩn thận sẽ khiến nó trở thành ác quỷ sống dậy giết chết người thường. Không những thế, còn có thể gây nên đại họa diệt vong.
***
Mặc Thanh và Dư Phong đứng trước khi đến một ngã rẽ, bên trái hướng đến rừng núi bạt ngàn, bên phải là một đường thẳng tắp, bằng phẳng dễ đi.
Mặc Thanh không thích leo núi, y cố chấp chỉ về hướng bên phải, hơi phồng má lên nói:
“Ta muốn đi hướng bên này!”
Dư Phong thì ngược lại không ngừng nhíu chặt mày. Hắn biết Mặc Thanh không muốn xuất hiện ở những nơi phố xá sầm uất, dễ chạm mặt với những đệ tử tông môn, với danh tiếng của họ chắc chắn sẽ không đoạt được mối nào. Lựa chọn đến nơi hẻo lánh cũng không phải là ý kiến tồi, không có nhiều đạo sĩ lại lắm yêu ma, tuy được tiền ít nhưng lại chắc chắn.
Nhưng hiện tại, Dư Phong không ngừng nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt. Tuy bây giờ không có gì bất thường nhưng trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác bất an.
Linh cảm của một đạo sĩ cho hắn biết, nơi mà hai người sắp đến nồng nặc mùi tử khí.
Dư Phong do dự nhìn người trước mặt một lúc nói: “Ngươi nhất định phải đi đường này?”
“Phải!” Mặc Thanh chắc nịch gật gật đầu.
Phía bên kia đường núi vừa cao lại vừa khó đi, còn không thấy điểm dừng, nhỡ đâu đi nửa đường gặp phải dã thú thì sao? Y thực sự không muốn mạo hiểm một chút nào.
Dư Phong chần chừ một lúc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mong chờ của Mặc Thanh, hắn vẫn giơ tay chịu thua chấp nhận thỏa hiệp. Một mình hắn đi thì có nguy hiểm đến đâu cũng không sợ, chỉ là dắt theo một người ngốc nghếch thế này, nếu có nguy hiểm sao y có thể tự bảo vệ được mình đây?
Thôi thì trông chừng y cẩn thận một chút vậy.
Dư Phong vừa nghĩ vừa nhìn Mặc Thanh đang tươi cười trước mặt, hắn cứ cảm thấy sai sai nhưng không biết mình sai ở đâu.
Rõ ràng lúc đầu tiếp cận là muốn cho y một bài học. Hắn mới là người nên hành hạ, là người làm phiền y chứ, sao giờ cứ như bị đổi ngược lại vậy?
Dù đã chọn xong đường nhưng Mặc Thanh không có ý định đi tiếp, y chọn bừa một hòn đá ngồi bệt xuống mệt mỏi nói:
“Nghỉ chút đã đi, ta đói sắp chết rồi.”
Dư Phong thở dài, vẫn là ngoan ngoãn nghe theo ngồi xuống bên cạnh.
Mặc Thanh cũng không rảnh rỗi ngồi không, y lôi một quyển sách trong tay nải ra vừa ăn vừa đọc. Đây là đồ sư huynh nhét vào cho y, mấy thứ này đều là của đệ tử mới nhập môn. Mặc Thanh sống ở Sương Phong từ nhỏ, đáng nhẽ ra phải học từ năm mới biết chữ. Chỉ tiếc Mặc Thanh không học nên mới có cơ sự ngồi đây như thế này.
“Trời sinh có ngũ hành tương khắc… Ngũ hành có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim… cái gì đây, thủy là nước, hỏa là lửa, kim là cái gì?”
Dư Phong đang uống nước, nghe đến đây ho lên sặc sụa. Mặc Thanh khó chịu ném ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Dư Phong, còn hắn thì cố lắm mới nén được cười.
Dư Phong lau nước trên miệng, lúc sau mới thốt nên lời.
“Ngươi… ngươi… đến cái này ngươi cũng không biết?! Cái này người bình thường còn biết nữa là!”
“Ta dĩ nhiên là biết! Chẳng qua đột nhiên quên…” Mặc Thanh càng nói càng hạ giọng xuống, những từ phía sau nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
Dư Phong tiến đến gần,