Tranh chấp một hồi, vẫn là Dư Phong đấu không nổi với hai kẻ nhát gan kia. Thành ra mới có chuyện ba người to lớn, chen chúc nhau vào từng ngôi nhà một tìm kiếm. Bận rộn hết cả buổi sáng, cuối cùng cũng lôi ra được thêm năm sáu thi thể, làm xong Mặc Thanh và Lâm Du Nhiên cũng mệt bở hơi tai.
Mặc Thanh đã không dám động vào xác chết, tên khốn kiếp kia lại còn bắt y vác mấy thứ này ra ngoài! Cũng may mấy thi thể này đã khô cứng từ lâu, không còn nặng lắm với nhìn cũng không đến nỗi quá đáng sợ.
Chỉ là Mặc Thanh thì vất vả lôi lôi kéo kéo, còn Dư Phong lại ngồi ung dung một chỗ. Đã thế lâu lâu còn sai làm cái nọ, bắt làm cái kia, khiến Mặc Thanh bất mãn mãi không thôi.
Mặc Thanh lau giọt mồ hôi trên mặt, một tay chống hông nhìn Dư Phong khó chịu mắng.
“Này tên khốn kiếp kia, ngươi rảnh rỗi như vậy chi bằng ra giúp chúng ta một tay đi!”
Dư Phong thoải mái ngồi dựa lưng vào gốc cây, không nhìn Mặc Thanh đến một cái. “Hai kẻ các ngươi đã vô dụng thì thôi đi, giờ có mỗi vài thi thể cũng không vác được à? Nhanh tay nhanh chân lên, bằng không đến tối cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
Hắn không để ý đến Mặc Thanh càng làm y tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đến khi thi thể cuối cùng được lôi ra, Lâm Du Nhiên và Mặc Thanh mới ngồi gục xuống thở hổn hển. Lâm Du Nhiên dừng lại một chút cho lại sức, sau đó mới cảm thấy khó hiểu thắc mắc:
“Này, ngươi giúp hắn thì không nói, sao ta cũng phải vác mấy thứ quái quỷ này hả?!”
Mặc Thanh miệng cười mà lòng không cười trả lời: “Ngươi cảm thấy vác mấy thứ này tốt hơn, hay để ta đánh một trận thì tốt hơn?”
“Không phải chứ, hôm qua ngươi đánh cũng đánh rồi. Dù sao cũng là do hai ngươi gây sự với ta trước, coi như là hòa nhau đi!”
Mặc Thanh giơ nắm đấm lên đe dọa. “Đó là do ngươi tâm thuật bất chính đi lừa gạt người khác, ta còn chưa nhắc chuyện đó thì thôi lại còn tự lôi ra?”
“Ức hiếp người quá đáng!” Lâm Du Nhiên uất ức thốt lên một câu.
Nhân lúc hai ngươi mải nói chuyện, Dư Phong ở bên kia đã đứng trước đám xác khô. Hắn dùng hai ngón tay vẽ vài đường, sau đó niệm pháp chú làm bùa cháy bùng lên, tạo thành một mồi lửa ném thẳng vào chính giữa. Xung quanh đã được xếp củi sẵn, chẳng mấy chốc ngọn lửa cháy lên dữ dội.
Mặc Thanh thích nhất là khoảnh khắc này, y hào hứng lôi ngọc Lưu Ly từ trong người ra. Chỗ này có tận bảy thi thể, tính ra trong một lúc y có thể thu được tận bảy oán niệm. Không vui sao mà được!
Ngọn lửa bùng lớn vang lên những tiếng tanh tách, xung quanh lập tức tỏa ra hơi nóng làm hai má Mặc Thanh đỏ ửng, Lâm Du Nhiên không chịu nổi nóng nhanh chóng lùi ra sau. Mặc Thanh sợ ngọc Lưu Ly không cảm nhận được nên không dám rời đi, lửa cháy được một nửa mà ngọc Lưu Ly vẫn không có một chút thay đổi. Mặc Thanh nghĩ có lẽ là do chưa kịp cháy hết nên vẫn yên tĩnh đứng đợi.
Nhưng đợi thêm một lúc, rồi một lúc nữa, đến khi chỉ còn lại một đám tro tàn, ngọc Lưu Ly vẫn không hề biến chuyển. Mặc Thanh lúc này mới đen mặt lại thắc mắc:
“Sao lại không có phản ứng gì?”
Mặc Thanh đưa tay vỗ vỗ lên viên ngọc, mấy ánh đỏ bên trong khẽ động nhưng lại chẳng tăng thêm một chút nào. Đợi thêm một lúc nữa, rốt cuộc Mặc Thanh cũng không chấp nổi sự thật bất mãn kêu lên.
“Không phải chứ, tại sao thứ này lại không được tính?”
Không phải nói chỉ cần là oán niệm là được tính sao? Những lần trước đó đều được, tại sao lần này lại không có thứ gì?
Mặc Thanh còn đang buồn bực thì Dư Phong đã đến bên cạnh từ lúc nào, hắn cũng ngó vào hỏi:
“Những thứ này đều không được ngọc Lưu Ly tiếp nhận?”
“Ừm.” Mặc Thanh buồn bã gật đầu, “Tại sao lại không nhận được, không lẽ viên ngọc này hỏng rồi?”
“Đây là đồ của sư