Thẩm An lúc nãy còn lớn tiếng hung hăng, vừa nhìn thấy Dư Phong đột nhiên khựng lại không thốt nên lời. Ngay cả Ngọc Thanh đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, y tiến lên vài bước muốn đến gần Dư Phong, giọng nói xen lẫn một chút vui mừng thấy rõ.
“Sư…”
“Im miệng!”
Ngọc Thanh chưa kịp nói đã bị Dư Phong vội vã cắt ngang. Không ngờ Dư Phong lại phản ứng như vậy, Ngọc Thanh không cam lòng nhưng vẫn phải nuốt những lời định nói lại, sắc mặt không tránh khỏi hiện lên vẻ hụt hẫng. Ngọc Thanh cắn nhẹ môi dưới như chịu ủy khuất, nếu là người khác nhìn thấy khuôn mặt này chắc chắn cũng không nỡ nặng lời, y nên được người khác nâng niu trong lòng bàn tay mà bảo vệ.
Nhưng Dư Phong lại coi như không nhìn thấy đi lướt qua, hắn bước lại gần Mặc Thanh nhìn vết thương trên vai y, hai mày không ngừng nhíu lại lo lắng hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Mặc Thanh mím môi lắc đầu, một tay vẫn ôm lấy bả vai bị thương. Dù đánh không lại nhưng đôi mắt vẫn quật cường nhìn chằm chằm vào đám người phái Thanh Liên.
“Ngươi đợi ta ở đây một lúc, đừng đi đâu.” Dư Phong xoa nhẹ lên đầu y, hạ giọng xuống nói.
Hiếm khi thấy Dư Phong dịu dàng như vậy, Mặc Thanh chỉ biết ngơ ngác gật đầu làm theo ý hắn. Ngay cả phản ứng kỳ lạ của đám người kia khi nhìn thấy Dư Phong cũng không phát hiện.
Dư Phong nhìn Ngọc Thanh như muốn nói gì đó lại thôi, im lặng đi ra ngoài. Ngọc Thanh chưa kịp hoàn hồn, bị Thẩm An đẩy nhẹ một cái mới kéo nhau chậm chạp rời khỏi. Trước khi đi còn không quên quay lại thầm đánh giá Mặc Thanh một lượt.
Nhìn người rời đi hết Mặc Thanh mới buông tay trên vai mình xuống, trên đó đã dính một chút máu nhưng y cũng không vội đi xử lý mà ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ đợi Dư Phong. Cứ một lúc Mặc Thanh lại ngó nghiêng nhìn ra ngoài cửa. Đánh nhau như vậy không biết có gây nên phiền phức gì không, tâm trạng không kiềm được sinh ra một chút lo lắng.
Một lúc lâu sau mới thấy Dư Phong trở về, vừa nhìn thấy hắn, Mặc Thanh đã vội vàng đứng lên. Xác nhận Dư Phong không có thương tích gì mới thở nhẹ ra một hơi.
“Sao ngươi đi lâu vậy, đám người đó không làm gì ngươi chứ?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Mặc Thanh khóe miệng Dư Phong hơi cong lên, hắn cúi xuống mỉm cười hỏi: “Ngươi đang quan tâm ta sao?”
“Ai thèm quan tâm ngươi!” Mặc Thanh vội vàng phủ nhận. “Ta... ta là sợ ngươi bị đám người đó đánh gãy tay gãy chân, ta lại mất công chăm sóc.”
“Trước kia ngươi luôn cầu xin ta đừng bám theo ngươi, nếu ta bị đánh thành tàn phế thì không phải là chuyện tốt à?” Dư Phong hiếm khi thấy vui vẻ như vậy, lại cố tình trêu chọc thêm một câu. “Đừng nói bây giờ Thanh Thanh không nỡ rời xa ta nhé?”
“Ngươi cũng mơ đẹp quá rồi đấy.” Mặc Thanh đẩy hắn lùi xa ra, khoanh tay trước ngực không chịu thua nói: “Ta cũng không phải là người vong ơn phụ nghĩa, ngươi cứu ta nhiều lần như vậy đâu thể đứng yên một chỗ nhìn. Yên tâm, dù có chết ít nhất ta cũng phải chôn xác cho ngươi tử tế để trả nợ.”
“Ta cứu ngươi có vài lần đã được ngươi chôn xác hộ…” Dư Phong bật cười, hắn đưa tay lên nhéo nhẹ má y trêu. “Nếu ta cứu ngươi thêm vài lần nữa, có phải nên lấy thân gán nợ cho ta không?”
Mặc Thanh nghe vậy hai má đỏ ửng lên, cúi gằm mặt xuống tránh cánh tay của hắn. Dư Phong thấy y im lặng càng cố tình tiến lại gần, đẩy người dính vào sát tường.
Tư thế này quá đỗi thân mật, nhìn từ đằng sau cứ như cả hai đang quấn quýt lấy nhau. Lâm Du Nhiên đi tìm cả buổi không thấy người đâu mệt mỏi quay trở về, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Lâm Du Nhiên: “…” Có phải hắn về không đúng lúc rồi không?
Dư Phong vội buông Mặc Thanh ra, như bị người ta bắt quả tang làm chuyện xấu vội che miệng ho khan. Hai người vẫn luôn đứng ở dưới sảnh bao người đi qua đi lại. Mặc Thanh không biết lúc nãy mình ăn nhầm thứ gì mà để yên cho hắn trêu ghẹo không phản kháng, y thẹn quá hóa giận vung tay mạnh tay đẩy mạnh Dư Phong ra khỏi người mình rồi gằn giọng:
“Đi lên phòng!”
Lâm Du Nhiên ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ. Nhìn hai người kia cứ mờ mờ ám ám, hắn đang do dự không biết mình lên có quấy nhiễu cảnh xuân phơi phới của họ không. Chần chừ một hồi lâu mới dám mò theo sau.
Vào trong phòng, Lâm Du Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống, dè chừng nhìn Dư Phong nhỏ giọng hỏi:
“Dư huynh về từ bao giờ vậy? Ta tìm huynh cả buổi mà không thấy.”
Dư Phong không để ý đến Lâm Du Nhiên, mắt hắn chỉ dán chặt lên bờ vai