Từ lúc quen biết đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Dư Phong nhìn thấy Mặc Thanh vui vẻ đến vậy. Mặc Thanh không che giấu được xúc động trong lòng, khóe mắt cũng thoáng đỏ lên. Doãn Tình vừa trả lời xong y đã lập tức nhào đến ôm chặt lấy hắn, miệng còn không ngừng gọi sư huynh, sư huynh.
Lâm Du Nhiên cảm thấy có trò vui, cố ý nhìn qua quan sát sắc mặt Dư Phong.
“Cuối cùng cũng tìm được đệ rồi.”
Mặc Thanh cứ như đứa nhỏ lâu không gặp mẹ, vừa nhìn thấy đã gấp gáp lao vào ôm chặt lấy hắn. Doãn Tình khẽ thở dài, có chút không đành lòng vòng tay qua ôm nhẹ lấy y dỗ dành.
Sư đệ này của hắn cũng thật là... Một mình ra ngoài bao lâu nay cũng không thay đổi, còn nhiều người trước mặt như vậy nói ôm là ôm. Làm sư huynh như hắn cũng không thể không dung túng.
“Sư huynh, sư huynh. Ta nhớ huynh...” Mặc Thanh liên tục lặp đi lặp lại một câu làm Doãn Tình chỉ biết lắc đầu, cũng không nỡ đẩy y ra.
Không ngờ có thể gặp được sư huynh ở đây, mọi chuyện cứ như là mơ. Mặc Thanh vui mừng không màng đến xung quanh, cứ như thế vùi vào trong lòng Doãn Tình.
Dư Phong nhìn thấy một màn này mặt không rõ cảm xúc, chỉ riêng ánh mắt hơi lạnh đi lùi sang một bên.
Từ đầu đến cuối Doãn Tình đều đứng im. Qua một lúc lâu, Mặc Thanh thấy chán mới buông người ra. Trên mặt không che được nét vui vẻ, y cầm lấy tay Doãn Tình lắc đi lắc lại.
“À đúng rồi.” Mặc Thanh chợt hỏi: “Sao huynh lại đến nơi này? Chẳng phải sư phụ không cho huynh xuống núi hay sao?”
Doãn Tình đưa tay xoa nhẹ lên tóc Mặc Thanh, quan sát y một lượt rồi nhíu mày nói. “Không phải là vì lo lắng cho đệ hay sao? Gầy đi rồi này.”
Mặc Thanh cười cười không trả lời. Dạo gần đây, ngày nào cũng phải lăn lội không gầy mới là lạ. Lúc này mới nhớ ra vẫn còn có người bên cạnh, y vội kéo tay Doãn Tình ra giới thiệu.
“Dư Phong, Du Nhiên. Đây là sư huynh của ta, Doãn Tình. Là người ta hay nhắc đến đó.”
Như chỉ chờ đến lúc này, Lâm Du Nhiên hào hứng vội chạy lên giới thiệu về mình xởi lở bắt chuyện.
“Chào Doãn huynh. Ta là bằng hữu của Mặc Thanh, huynh cứ gọi ta Du Nhiên là được.”
Doãn Tình mỉm cười đáp lại.
Nhìn thấy nụ cười này Lâm Du Nhiên bỗng cảm thấy hơi lúng túng. Không nghĩ sư huynh của Mặc Thanh lại dễ nói chuyện như vậy, Lâm Du Nhiên không nhịn được lại nổi hứng nói nhiều thêm vài câu, nhìn qua rất thân thiết. Chỉ có Dư Phong gật đầu lấy lệ, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói lời nào.
“Đệ ra ngoài cũng biết kết bằng hữu cơ đấy, xem ra ta lo quá rồi.” Doãn Tình nhẹ giọng buông đùa một câu. Như nhớ ra gì đó hắn nhìn xung quanh rồi ngập ngừng nói:
“Mặc Thanh, đệ hiện tại đang ở đâu? Chúng ta rời khỏi chỗ này trước rồi mới nói chuyện có được không?”
Mặc Thanh nhìn căn nhà hoang tàn trước mặt, lửa vẫn chưa cháy hết, lâu lâu còn vang lên vài tiếng nổ tanh tách. Sư huynh của y mới tiêu diệt yêu ma xong có lẽ đã thấm mệt cũng nên trở về nghỉ ngơi, muốn rời khỏi đây trước cũng không có gì lạ. Nhưng Mặc Thanh biết Doãn Tình sẽ không vì chuyện này mà vội vàng. Y nhìn hắn một lúc rồi hỏi:
“Có chuyện gì sao sư huynh?”
“Ta…” Doãn Tình đưa tay lên gãi đầu, nhìn hai người Dư Phong tỏ vẻ khó xử. Cuối cùng chọn cách hạ giọng xuống nói nhỏ đủ cho một mình Mặc Thanh nghe thấy. “Lúc nãy ta tiêu diệt thứ trong kia, nhưng lỡ tay làm cháy luôn nhà của người ta rồi. Tiền công cũng chẳng đủ bù lại đâu, chúng ta mau chạy trước đi.”
Mặc Thanh nghe xong trợn mắt lên nhìn Doãn Tình, Doãn Tình lại gật gật đầu xác nhận lại lần nữa. Hai người quá hiểu nhau, có những lời không cần nói ra miệng cũng biết đối phương định nói gì.
Chuyện này vào trong mắt kẻ khác lại thành quan hệ của hai người thân thiết quá mức bình thường. Vừa gặp mặt đã lao vào ôm ôm ấp ấp, giờ còn thì thầm rồi lén trao đổi ánh mắt. Những điều này Dư Phong đều nhìn thấy rất rõ. Hắn cúi đầu xuống không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng trước