“Dư huynh, tình địch đến trước cửa rồi sao huynh vẫn còn tâm trạng ngồi đây thế này?”
Dư Phong đang ngồi vắt chân uống rượu thì bị làm phiền. Hắn quay ra nhíu mày nhìn Lâm Du Nhiên, môi mấp máy như muốn nói gì đó lại thôi, tiếp tục ngửa cổ lên uống rượu. Lâm Du Nhiên nhìn bộ dạng này đến sốt ruột thay, ngồi xuống bên cạnh thở dài một hơi.
“Huynh mà còn ngồi thêm một lúc nữa, người ta dẫn Mặc Thanh đi luôn rồi kìa!”
Nghe đến đây Dư Phong mới có phản ứng, hắn nhướn mày lên hỏi lại: “Đi đâu?”
“Không biết.” Lâm Du Nhiên ngồi xuống rung đùi, mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn nhưng giọng cố ý kéo dài ra khiêu khích.
“Nãy ta thấy họ lôi lôi kéo kéo nói định đi đâu đó, vừa mới ra khỏi cửa xong. Cũng không biết là định… Ấy huynh đi đâu đấy? Ta còn chưa nói hết mà!”
Lâm Du Nhiên còn chưa dứt lời, Dư Phong đã vội vàng lao ra ngoài như tên bắn. Lâm Du Nhiên đuổi theo vài bước, nhìn vài miếng bánh còn sót nếu bỏ đi thì hơi tiếc. Nghĩ vậy bèn quay lại bốc lên cho hết vào miệng, hai bên má bị nhét đến phồng lên ú ớ gọi với theo:
“Huynh từ từ thôi… khụ đợi ta với!”
Dư Phong chưa bao giờ cảm thấy tức giận như hiện tại. Ngày trước lúc nào Mặc Thanh cũng ríu rít đi theo hắn, hai người quen nhau một khoảng thời gian tuy không dài nhưng cũng chẳng ngắn, sao có thể nói đi là đi không một lời từ biệt?
“Mặc Thanh cái tên vô tình vô nghĩa nhà ngươi, tốt nhất đừng để ta tìm được!”
Dư Phong lầm bầm lao một mạch ra khỏi khách điếm, hắn ngó ngang ngó dọc tìm xung quanh, hai bên đường dòng người tấp nập đi lại. Lâm Du Nhiên nói họ vừa mới ra khỏi cửa, cũng may vừa đúng lúc. Hai huynh đệ Mặc Thanh quá nổi bật, dù đứng trong đám đông cũng có thể dễ dàng nhận ra, từ xa Dư Phong đã nhìn thấy.
Dư Phong chạy nhanh về hướng đó gọi lớn:
“Mặc Thanh!”
Nghe thấy có người gọi tên mình Mặc Thanh dừng lại, vừa nhìn thấy hắn y đã nở nụ cười. Vì chạy quá nhanh nên Dư Phong không khỏi thở dốc, hắn nhìn Doãn Tình và Mặc Thanh một lượt. Hai người họ đều đi tay không, chỉ cầm theo duy nhất một thanh kiếm, đâu có giống là rời đi. Dư Phong còn đang nhíu mày suy nghĩ gì đó thì Mặc Thanh đã cất tiếng hỏi trước.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này Lâm Du Nhiên cũng vừa kịp đuổi đến, hắn lấy tay xoa xoa ngực nhìn Dư Phong oán trách: “Dư huynh à, huynh đi từ từ thôi được không? Chạy nhanh như vậy mệt chết ta rồi!”
Mặc Thanh nhìn hai người trước mặt không khỏi cảm thấy kỳ lạ, y nhíu mày hỏi: “Sao hai ngươi lại gấp gáp như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta nói với Dư Phong ngươi và sư huynh… Ư.. Ưmm.”
Lâm Du Nhiên chưa kịp mở miệng nói đã bị Dư Phong lấy tay bịt chặt lại, kéo Lâm Du Nhiên ú ớ ném sang một bên cười nói:
“Không có chuyện gì, ta thấy trong phòng bức bối nên ra ngoài đi dạo thôi. Trùng hợp quá, hai người đi đâu vậy, đi chung đi?”
Trên mặt Dư Phong thì tươi cười nhưng tay phía sau lại âm thầm nhéo Lâm Du Nhiên một cái. Lâm Du Nhiên đau đớn rơm rớm nước mắt. Tuy trong lòng khóc ròng nhưng ngoài mặt không dám thể hiện, đành ngoan ngoãn đứng lùi sang một bên suýt xoa.
Kiểu này về lại tím hết lên cho xem, đúng là ức hiếp người quá đáng!
“Ta với sư huynh đang định đến Giang Liêu trừ ma.” Mặc Thanh thật thà đáp, không quên nhìn Dư Phong nói: “Ta thấy ngươi mới ốm dậy nên không muốn làm phiền.”
“Ta không sao, đã khỏe hẳn rồi. Cho ta đi cùng đi!” Dư Phong lập tức chen ngang, mặt tươi tỉnh hẳn lên.
“Chuyện này…” Mặc Thanh do dự nhìn về phía Doãn Tình. Y thì không sao chỉ ngại sư huynh…
“Nếu đã gặp nhau ở đây rồi thì cùng đi đi.” Doãn Tình mỉm cười đáp lại.
Dư Phong lúc này mới dám thở nhẹ ra một hơi, hắn quay qua Lâm Du Nhiên đuổi người. “Ngươi quay về đi.”
“Tại sao lại bắt ta quay về?” Lâm Du Nhiên giãy nảy lên. Nhìn Dư Phong bày ra bộ mặt,