“Cái gì?! Mặc Thanh tưởng nhầm huynh là quỷ á? Ha ha ha.”
Lâm Du Nhiên nghe xong, không đồng cảm thì thôi còn cười thẳng vào mặt, làm sắc mặt Dư Phong đã tệ nay càng tệ hơn. Hiện tại một bên má của hắn vẫn sưng lên thấy rõ, đủ biết Mặc Thanh ra tay tàn nhẫn thế nào. Trong lúc bực tức không có chỗ xả, Lâm Du Nhiên còn không biết điều lao đầu vào, Dư Phong vơ bừa lấy thứ gì đó trên bàn ném về phía Lâm Du Nhiên trút giận.
“Ngươi ngậm miệng lại cho ta!”
Cũng may Lâm Du Nhiên nhanh tay nhanh chân tránh kịp. Bình trà đập thẳng xuống đất rồi vỡ tan tành, ngay cả nước cũng nhanh chóng lan ra làm ướt hết sàn. Lâm Du Nhiên lại chẳng lấy làm sợ hãi, hắn bịt chặt miệng cố nén cười, ngồi xuống an ủi.
“Không sao, không sao. Chỉ là hiểu lầm thôi mà. Sau đó thì thế nào?”
“Còn thế nào được nữa. Ta mất nửa buổi để giải thích không bị ai khống chế.” Nghĩ lại lúc đó Dư Phong không khỏi cảm thấy đau đầu xoa nhẹ trán. Chắc trên đời này chắc chỉ có một mình hắn thổ lộ thảm hại như vậy.
Dù trong lòng đang buồn cười gần chết nhưng vì thể diện của bằng hữu, Lâm Du Nhiên cố gắng nhẫn nhịn, ngoài mặt tỏ ra ưu sầu. “Thực ra như vậy cũng không phải là xấu.”
Lâm Du Nhiên hắng giọng bắt đầu phân tích. “Tuy giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng suy cho cùng thì Mặc Thanh vẫn chưa từ chối. Không phải huynh còn cơ hội hay sao?”
Dư Phong mới lấy lại tinh thần hai mắt sáng lên, nhưng lại lập tức ũ rũ. “Chưa từ chối cũng đâu nói lên điều gì. Có khi y còn quên mất lời ta nói rồi.”
“Sao có thể quên được chứ!” Lâm Du Nhiên phản bác, hắn đứng bật dậy kéo Dư Phong đứng lên, “Huynh đi với ta gặp Mặc Thanh, hai người nói chuyện với nhau tử tế một lần nữa…”
Lâm Du Nhiên chưa đi được vài bước đã bị Dư Phong gỡ tay ra, hắn lắc đầu từ chối. “Hiện tại ta không muốn gặp ai.”
Mất mặt còn chưa đủ hay sao, ra ngoài có khi không giải quyết được gì chỉ khiến cả hai thêm khó xử. Dư Phong thở dài, quay trở về ngồi trên ghế tự rót cho mình thêm một chén rượu.
Mặc Thanh bên kia cũng không khá hơn một chút nào. Thường ngày nhìn thấy đồ ăn dù có buồn đến đâu y cũng lập tức quên sạch, vậy mà hôm nay, xảy ra chuyện lớn đến mức sơn hào hải vị trước mặt cũng bị thất sủng rồi. Mặc Thanh thẫn thờ liên tục dùng đũa chọc lên chọc xuống bát cơm. Nhìn đồ ăn sắp bị y hành hạ nát thê thảm, Doãn Tình không nhịn được nữa cuối cùng buông đũa xuống hỏi:
“Mặc Thanh. Hôm nay đệ làm sao vậy? Có chuyện gì không vui à?”
“Không… Không có.” Mặc Thanh ấp úng trả lời. Y cúi đầu xuống định ăn cơm để giảm bớt sự chú ý, nhưng nhìn lại bát cơm đã bị y dằm đến nát tươm trông rất khó coi, không thể ăn tiếp. Mặc Thanh nhíu mày ghét bỏ đặt sang một bên, nào ngờ bên cạnh đó cũng có hai bát khác bộ dạng thê thảm y chang.
Mặc Thanh: “…”
Biểu hiện của Mặc Thanh thường viết rõ trên mặt, khiến y trở nên mất tập trung như vậy xem ra là chuyện rất khó giải quyết. Doãn Tình biết rất rõ nhưng ngoài mặt lại coi như không biết, cố tình hỏi:
“Có chuyện thì cứ nói với sư huynh, đừng hành hạ đồ ăn như thế.”
Mặc Thanh đỏ mặt, vội vàng thu bát lại một chỗ, lúng túng nói: “Ta no rồi không ăn nữa đâu.”
“Từ nãy đến giờ còn chưa cho được miếng cơm nào vào miệng đã no rồi?” Mặc Thanh thật sự rất muốn bỏ chạy lấy người, sợ bị gặng hỏi lại để lộ ra chuyện không nên nói, nhưng có vẻ Doãn Tình lại không có ý buông tha. Hắn nhìn thẳng Mặc Thanh bình thản ra lệnh:
“Ngồi xuống, ăn hết cơm rồi đi đâu thì đi.”
Đây chính là một trong những lý do Mặc Thanh thường hay trêu